Lý Như, Lý Nguyện là một đôi chị em cao to, đối diện hai người còn có một cô gái trẻ tuổi, gầy gò và trầm lặng.
Quản gia chỉ vào cô gái: "Đây là phiên dịch viên. Lý Như, Lý Nguyện hồi nhỏ do dùng thuốc sai cách dẫn tới câm điếc, tôi còn chưa học được ngôn ngữ ký hiệu, không hiểu được ý của họ, cho nên cô của cậu chủ, chính là người giới thiệu cậu tới, cô ấy cho tôi một phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu."
Thật ra cô gái làm phiên dịch có chút tật ở chân và chứng sợ xã hội, cũng là Hạ Ánh nhét vào, thuộc diện khó xin việc, không có vị trí thì tạo ra vị trí. Ngoài ra, ông Lý trông cổng bị nói lắp. Rất nhiều người trong số họ đến đây để sống qua ngày, chờ có vị trí thích hợp hơn sẽ chuyển đi.
Bạch Thanh Ngữ không hiểu ra sao, cậu chỉ thấy phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu trên kênh tin tức, nhân tài giỏi giang mới thuê với phiên dịch.
Đúng là nhà giàu, đến quản gia cũng có người phiên dịch riêng.
Tề Vân nói: "Đến rồi chính là người một nhà, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, sống tốt qua ngày. Khụ, Thanh Ngữ cậu ấy có mang theo một đứa bé, cậu gia không thích trẻ con, mọi người đừng nhắc đến trước mặt cậu ấy."
Mọi người đều hiểu ý của quản gia, sôi nổi gật đầu.
Bạch Thanh Ngữ cảm nhận được thiện ý của họ, cũng cảm thấy trách nhiệm trên vai, về tình về lý, cậu đều nên nỗ lực làm việc.
"Hôm nay cậu chủ không về, cậu có thể đưa bé xuống vườn hoa chơi. Sao cậu không mang bé xuống ăn cơm? Bé có thể tự ăn cơm không?"
Bạch Thanh Ngữ: "Có thể ạ."
Chị Lưu nấu cơm nói: "Đừng để bé một mình ở tầng ba, mau đi bế bé xuống."
Bạch Thanh Ngữ cúi người: "Cảm ơn mọi người."
Cậu xoay người lên lầu, bế Bạch Tiểu Trà cùng giỏ xuống, cho bé ngồi trong giỏ ăn cơm, cơm sẽ không rơi xuống đất.
Bạch Thanh Ngữ bưng bát gỗ của Bạch Tiểu Trà, lấy mỗi món không xương, không khó nhai trên bàn một thìa, trộn đều, trên TV quảng cáo nói, cho ăn hỗn hợp sẽ khỏe mạnh hơn.
Mọi người trơ mắt nhìn Bạch Thanh Ngữ trộn cơm thành thức ăn cho heo, muốn nói lại thôi. Hai chị em câm điếc không nói được, sốt ruột nắm chặt ngón tay, nhìn qua còn sốt ruột hơn những người khác.
[Cái này...... Dù sao cũng là con nhà người ta, ra hiệu không tốt lắm...... Nhưng mà......]
Bạch Thanh Ngữ đặt bát cơm trộn đủ loại dinh dưỡng xuống chiếc ghế nhỏ trước mặt Bạch Tiểu Trà.
"Cảm ơn ba ba." Bạch Tiểu Trà cầm thìa, vui vẻ xúc một miếng lớn, vừa có thịt vải, vừa có thịt cá mặn, còn có canh ngô ngọt ngào.
Vị giác phong phú, Bạch Tiểu Trà nhét đầy hai má. Bé còn biết dùng thìa gạt hạt cơm dính ở khóe miệng, ăn sạch sẽ.
Mọi người: "......" Nguyên nhân Bạch Thanh Ngữ rất nghèo nhưng bé con lại trắng trẻo mũm mĩm đã tìm thấy rồi, hóa ra là một bé con đáng sợ chuyên ăn cơm.
Như vậy cũng quá dễ nuôi rồi.
Bạch Thanh Ngữ khó hiểu: "Sao mọi người không ăn?"
"Ăn, ăn." Quản gia dẫn đầu uống canh cho đỡ sợ, ánh mắt không nhịn được liếc về phía Bạch Tiểu Trà, cậu bé đang tiếp tục ăn cơm, nghẹn liền dùng thìa ấn ấn lẩu thập cẩm, chắt ra nửa thìa nước canh.
Thật là một bé con dễ nuôi, không giống cậu chủ quý giá nhà ông.
Ăn no, buổi chiều Bạch Thanh Ngữ phải đi dọn dẹp vườn hoa.
Bạch Tiểu Trà nhất định phải giúp Bạch Thanh Ngữ nhổ cỏ, nhưng bé không phân biệt được cỏ trồng và cỏ dại, sức tay cũng không đủ, chỉ có thể dùng ngón tay bới rễ cỏ.
Thêm phiền thì thôi đi, còn phải bám sát sau lưng ba ba để gây thêm phiền phức.
"Con có thể ngoan ngoãn cách ba 1 mét được không?"
"Dạ được ạ." Bạch Tiểu Trà đáp ứng, lén lút nhích mông.
Bạch Thanh Ngữ có chút mềm lòng, nơi đất khách quê người, Bạch Tiểu Trà mới đặc biệt ỷ lại cậu. Nhưng ở gần quá, Bạch Thanh Ngữ sợ dụng cụ làm cỏ làm bé bị thương.
Quản gia nhìn Bạch Thanh Ngữ làm việc, trong lòng đánh giá phẩm hạnh của người này, làm việc chăm chỉ, thành thật ít nói, Hạ Ánh nhìn người rất chuẩn, nếu không cũng không dám đưa người vào nhà cháu trai.
Ông trầm giọng, kiến nghị nói: "Mua cho bé cái ghế đi, nếu không ngăn không được bé đi theo cậu --"
Quản gia còn chưa nói xong, liền thấy Bạch Thanh Ngữ đào một cái hố sâu 40 cm, xách bé con bỏ vào.