Sáng hôm sau, bầu trời phủ một lớp sương trắng nhạt, nhiệt độ lại giảm thêm.
Trong phòng bếp, hai nha hoàn Hồng Hạnh và Hồng Tụ ngồi nhóm lửa.
Cả đêm nghẹn uất, Hồng Hạnh cuối cùng cũng không nhịn được, bèn ôm lấy cánh tay Hồng Tụ, nhỏ giọng nói:
"Từ xưa, người ta thường nói nam nhân bạc tình. Nhưng muội thấy, nữ nhân khi lương bạc thì cũng chẳng kém gì."
"Tỷ không ở cùng muội đêm qua, không nghe được động tĩnh trong phòng chính. Trước giờ muội không nhận ra, tiểu thư nhà chúng ta không chỉ bạc tình mà còn..."
Hồng Tụ khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo:
"Còn gì nữa?"
Hồng Hạnh chu môi, vẻ mặt khinh thường:
"Thôi bỏ đi, nói ra cũng chẳng hay ho gì."
Hồng Tụ giọng lạnh xuống, đè thấp âm lượng, nghiêm khắc nói:
"Im miệng! Muội là hạ nhân, dám nói xấu chủ tử sau lưng, nếu bị người khác nghe thấy, muội nghĩ mình có thể sống sót sao?"
Hồng Hạnh rùng mình, vội làm bộ đáng thương, ôm lấy Hồng Tụ làm nũng.
"Muội chỉ nói với tỷ thôi mà. Tỷ chắc chắn sẽ không kể ra, đúng không?"
Hồng Tụ im lặng, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác. Những lời này, nếu lan ra ngoài, sẽ mang đến tai họa khôn lường.
Sau khi vào Tạ phủ, những điều Hồng Hạnh chứng kiến khiến nàng không khỏi nghi ngờ. Nếu nói trước đây tiểu thư còn biết cách che giấu, vậy bây giờ thì sao? Nàng không thấy tiểu thư có chút nào không tình nguyện. Ngược lại, mỗi ngày nàng sống rất thoải mái, vui vẻ đến lạ thường, ban đêm còn chơi đùa đến mức quên cả thời gian. Có vẻ như, tiểu thư đã sớm đem lời hứa với Ngũ hoàng tử vứt ra sau đầu.
Quan sát vẻ mặt thay đổi của Hồng Hạnh, Hồng Tụ cảm thấy lo lắng ngày càng nặng nề.
Thân phận hạ nhân vốn đã yếu thế, kẽ hở giữa các chủ nhân là nơi nguy hiểm nhất. Những kẻ phản bội chủ nhân, nàng đã chứng kiến quá nhiều, mà kết cục của họ luôn thê thảm.
Dù vì bản thân hay vì Hồng Hạnh, nàng đều không muốn thấy bất kỳ ai trong số họ đi vào con đường này. Vì vậy, lời lẽ của nàng không khỏi trở nên nghiêm khắc hơn:
“Muội dựa vào đâu mà chắc rằng tỷ sẽ không cáo trạng muội?”
Hồng Hạnh nghe vậy, sắc mặt khó coi, buông tay khỏi cánh tay Hồng Tụ, giọng oán trách:
“Tỷ còn có phải là Hồng Tụ tỷ tỷ mà muội từng biết không? Từ lúc vào Tạ phủ, cả tỷ và tiểu thư đều thay đổi, đến mức muội sắp không nhận ra. Tiểu thư có phải đã quên Ngũ điện hạ rồi không? Rõ ràng trước đây nàng nói sẽ giúp điện hạ, vậy mà giờ chỉ lo hưởng lạc.”
Hồng Tụ nghe vậy, chỉ cảm thấy tức giận đến mức "hận sắt không thành thép":
“Khế bán thân của tỷ và muội đều nằm trong tay tiểu thư. Tiểu thư là chủ tử của tỷ, tỷ tự nhiên trung thành với tiểu thư. Muội nếu luyến tiếc Ngũ điện hạ như vậy, sao lúc trước không trực tiếp đi theo hắn, mà lại cùng tiểu thư gả vào Tạ gia?”
Hồng Tụ khác với Hồng Hạnh. Nàng không muốn làm thϊếp của vương công quý tộc, chỉ hy vọng sau này tiểu thư có thể vì nàng mà sắp xếp một cuộc sống ổn định, làm chính thê của một gia đình bình thường.
Dù biết rằng Hồng Hạnh có thể không lọt tai, Hồng Tụ vẫn nghiêm túc khuyên:
“Thời thế khó khăn, nữ nhân sống không dễ dàng. Tiểu thư có thể nhìn rõ sự thật, biết tránh nguy tìm lợi, tỷ thực lòng cảm thấy mừng. Nếu nàng thực sự giống như muội nói, giữ mãi cái lòng trung trinh với Ngũ điện hạ, thì chi bằng muội chuẩn bị sẵn chiếu để bọc thi thể đi là vừa.”
Hồng Hạnh nghe mà nghẹn lời. Dù lòng đầy bất mãn, nàng chỉ biết cắn môi, không phục nhưng chẳng biết phải nói lại thế nào. Nàng hận chính mình ít đọc sách, không thể tranh luận lại được cả tiểu thư lẫn Hồng Tụ.
Không muốn dây dưa thêm, nàng đành miễn cưỡng thỏa hiệp, thấp giọng nói:
“Muội hiểu rồi. Sau này sẽ không nói lung tung nữa, tỷ cũng đừng đi cáo trạng trước mặt tiểu thư.”
Dù vậy, Hồng Tụ vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không có cách nào khác. Việc cáo trạng, nếu không chắc chắn đạt kết quả tốt, người đầu tiên gặp họa sẽ là nàng. Huống hồ, đến giờ nàng vẫn chưa dám chắc liệu tiểu thư đã thực sự từ bỏ Ngũ hoàng tử hay chưa. Cẩn thận vẫn hơn.
Nàng vỗ vai Hồng Hạnh, nghiêm túc dặn dò:
“Không được có lần sau!”
Thái độ nghiêm nghị hiếm thấy của Hồng Tụ khiến Hồng Hạnh cảm thấy không thoải mái, nhưng cuối cùng, nàng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.