Tạ Hành trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Tâm tình lên xuống, không ngờ thê tử mới cưới của hắn lại to gan lớn mật như vậy! Không để chàng vào mắt đúng không? Nàng muốn tức chết hắn sao?
Chắc chắn là vậy, nếu không Ngũ hoàng tử sao lại chọn nàng gả vào Tạ gia! Nữ nhân đáng chết, đêm tân hôn đã dám hành thích hắn, không gì nàng không dám làm. Hắn cần bình tĩnh, không thể trúng kế.
Ánh mắt nặng nề dừng trên khuôn mặt kiều diễm của nàng, hắn nhếch miệng cười, thái độ đột nhiên chuyển biến, cà lơ phất phơ ngoắc ngón tay:
“Được a, về sau chúng ta liền nói chuyện như vậy.”
Vừa lúc, hắn cũng không cần khách khí, ngữ khí ác liệt:
“Đến, trước đấm lưng niết chân cho vi phu.”
Đôi giày trên chân đã tháo ra, ngón chân được bọc bởi lớp vải tất khẽ cử động đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Hắn, một người cao lớn với đôi chân dài, ngồi ở mép ngoài của giường, khiến không gian vốn đã chật hẹp lại càng thêm chen chúc. Bên cạnh hắn là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn, trông yếu mềm, như thể chỉ cần khẽ chạm là có thể bắt nạt được.
Nhưng Tạ Hành đã nhìn rõ. Cô gái này, đằng sau vẻ ngoài mảnh mai ấy, lại có một sự kiêu ngạo bừng bừng khiến hắn chỉ muốn đè xuống, dập tắt ngọn lửa ấy..
Hắn biết nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng những ý muốn của hắn. Vì thế, bước tiếp theo, hắn phải dạy dỗ nàng...
“Ồ, được thôi.”
Hả?
Hai từ lạnh nhạt, không chút cảm xúc, đột ngột chen ngang kế hoạch của Tạ Hành.
Nhìn Bách Huyên không hề hành động theo lẽ thường, trong đầu hắn thoáng chốc trống rỗng. Mãi cho đến khi cơn đau nhói từ đầu gối dâng lên từng đợt như sóng lớn, hắn mới giật mình mở to mắt, suýt chút nữa bật thành tiếng.
Bách Huyên ấn mạnh vào đầu gối của hắn, lòng bàn tay đè lên xương bánh chè, năm ngón tay khéo léo bóp chặt. Cảm giác này, nàng từng thử qua, giờ chỉ muốn xem Tạ Hành liệu có chịu đựng nổi hay không.
Quả nhiên, nàng sao có thể ngoan ngoãn như vậy? Thì ra đây là cách nàng phản kích.
Hai tay Tạ Hành vô thức siết chặt lấy ga giường, các khớp ngón tay trắng bệch, đường cong trên khuôn mặt căng cứng, toát ra vẻ không cam lòng. Nhưng Bách Huyên dường như rất am hiểu, lúc mạnh lúc nhẹ, chơi đùa hắn trong lòng bàn tay. Ban đầu hắn còn cố nghiến răng chịu đựng, nhưng chẳng bao lâu, hắn đột ngột nắm lấy tay nàng, thở hổn hển vài hơi rồi nghiến răng nói:
“Đủ rồi! Nàng bóp quá tệ, để ta dạy nàng.”
"Không muốn..."
Bách Huyên dựa vào thế hiểm, vừa tránh thoát sự kìm kẹp, vừa dùng tay còn lại để bẻ gỡ hắn.
Đêm nay là lần đầu tiên hai người chính diện đối đầu. Nếu nàng dễ dàng yếu thế chịu thua, thì với tính cách ác liệt của hắn, sau này không biết nàng sẽ phải bị bắt nạt bao nhiêu lần. Tuyệt đối không thể để hắn đạt được mục đích!
Về sức mạnh, Tạ Hành hoàn toàn áp đảo. Hắn gần như không cần dùng nhiều sức, chỉ dựa vào sự khéo léo đã đủ kiểm soát được nữ nhân đang không ngừng vùng vẫy kia.
Chỉ là nàng quá ngang bướng. Không chỉ tay chân phối hợp, mà cả cơ thể cũng dường như sắp bám chặt vào hắn.
Cả hai vừa tắm xong, áo khoác ngoài chỉ mặc tạm bên ngoài áσ ɭóŧ. Hắn thì ngồi bất động, quần áo vẫn chỉnh tề. Còn Bách Huyên, vì phản kháng, mái tóc dài đã rũ xuống, sợi tóc nặng nề thường xuyên chạm vào cổ tay hắn. Cơ thể mềm mại, khuôn mặt đỏ bừng đang loay hoay trước mặt hắn. Hương thơm dịu nhẹ của nàng, như một làn sương mỏng vây quanh hắn.
Tay nàng mềm mại không xương, vừa bướng bỉnh lại vừa ấm ức nắm lấy hắn.
Tạ Hành vốn không phải người dễ dao động trước nhan sắc, nhưng khi một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương cứ quấy nhiễu như vậy trên người mình, cảm giác cũng không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến thân phận mật thám của nàng, mọi cố kỵ trong lòng hắn nháy mắt tan biến. Hắn mạnh mẽ dùng sức, nhanh chóng ép nàng xuống đệm chăn. Đôi mắt nàng kinh ngạc mở to, ánh nhìn như một viên thủy tinh trong suốt phản chiếu bóng hình hắn. Nhìn nàng như vậy, tâm trạng phiền muộn của hắn dường như dịu đi đôi chút.
"Nàng nên biết rõ tình thế. Đừng phí công vô ích."
Hắn không phải là Tạ Hành của kiếp trước. Dù vẫn chưa đoán ra mục đích của nàng, hắn vẫn tự tin rằng sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh như trước đây.