Lục Quỷ Cữu đáp: “Thưa sư phụ, con từng thấy qua tình cảnh này trong Lĩnh Nam Dị Đàm.”
Trương Kinh Mặc hỏi: “Thế nào?”
Lục Quỷ Cữu chau mày nói: “Chỉ là con chưa rõ yêu quái này hóa thân thành vật gì trong phủ.”
Trương Kinh Mặc không nói thêm, bước tới bên giường Lục lão gia, mặc kệ ánh mắt đầy cảnh giác của Lục Thành Vanh, y vươn tay đặt lên cổ Lục lão gia để kiểm tra. Một lúc sau, y bình thản nói: “Vẫn còn cứu được.”
Lục Quỷ Cữu nghe vậy, không kìm được mà lộ vẻ vui mừng, Lục Thành Vanh cũng vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ, nhưng đồng thời mang theo chút nghi hoặc. Hắn hỏi: “Quỷ Cữu... vị này là…”
Lục Quỷ Cữu chợt nhớ ra từ lúc bước vào, hắn chỉ lo trò chuyện với ca ca mà quên mất việc giới thiệu sư phụ. Hắn vội đáp: “Ca ca, đây là sư phụ của ta, họ Trương — người rất lợi hại, lại đối với ta vô cùng tốt.”
Nghe vậy, Lục Thành Vanh cuối cùng cũng lộ ra niềm vui hiếm hoi, khi cha đưa Lục Quỷ Cữu đi, hắn chỉ biết rằng tiểu đệ của mình đã tới một nơi mà phàm nhân không thể tới được, từ đó hoàn toàn bặt vô âm tín.
Giờ đây, sau hai năm, Lục Quỷ Cữu bất ngờ trở về, lại còn mang theo một vị tiên sư có vẻ như pháp lực cao cường.
Lục Thành Vanh chưa kịp nghe Trương Kinh Mặc nói gì đã “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất. Hắn cố gắng dùng thân thể đã gần như cứng đờ của mình không ngừng dập đầu, tha thiết cầu xin Trương Kinh Mặc cứu lấy Lục gia.
Nhưng lời tiếp theo của Trương Kinh Mặc lại khiến Lục Thành Vanh lạnh lòng.
Vị tiên nhân phong thái thanh tao, diện mạo lãnh đạm ấy chỉ nhạt nhẽo nói: “Ta sẽ không ra tay.”
Lục Quỷ Cữu nghe thế, vội vàng gọi lớn: “Sư phụ!”
Trương Kinh Mặc thản nhiên đáp: “Lục Quỷ Cữu, đây là người thân của con.”
Lục Quỷ Cữu phồng má, như chú hamsters bị chọc giận, trông vừa buồn cười vừa đáng thương. Nếu là ngày thường, Trương Kinh Mặc hẳn đã mềm lòng khi thấy bộ dạng này, nhưng hôm nay, y nhất định không định buông tha cho hắn.
Y nói: “Nếu ngay cả con cũng không thể bảo vệ được bọn họ, thì con còn có thể trông mong vào ai?”
Lục Quỷ Cữu run giọng thưa:
“Vậy… sư phụ, người có thể cứu lấy cha của con không?”
Trương Kinh Mặc khẽ gật đầu, Lục Quỷ Cữu ánh mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó, y lại bổ sung: “Hắn uống đan dược của ta, quả thật có thể hồi phục sức khỏe, nhưng nếu Thạch Quỷ không bị trừ khử, chẳng quá ba ngày, tình trạng vẫn sẽ quay lại như cũ.”
Lục Quỷ Cữu mím môi, biết rằng Trương Kinh Mặc không hề dọa dẫm. Sư phụ hắn luôn nghiêm khắc và chưa từng nói đùa về những chuyện như thế.
Lục Thành Vanh đứng bên nghe vậy mà lòng như mù mịt, chẳng hiểu rõ đầu đuôi, nhưng cũng đại khái đoán được ý tứ của Trương Kinh Mặc. Hắn hoảng sợ nhìn qua y, rồi lại nhìn đến đứa tiểu đệ chỉ mới sáu tuổi của mình. Làm sao hắn có thể tin được rằng đứa bé này có thể diệt trừ cái gọi là Thạch Quỷ, cứu cả nhà họ Lục khỏi tai ương?
Thế nhưng, dường như Lục Quỷ Cữu thấu hiểu được nỗi lo lắng trong lòng Lục Thành Vanh, hắn vươn tay nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của đại ca, lại quay nhìn cha mình đang hấp hối trên giường, nghiêm túc nói một câu:
“Được.”
Ánh mắt Trương Kinh Mặc cuối cùng cũng ánh lên chút ấm áp.
Ngay từ khoảnh khắc y đặt chân vào Lục phủ, y đã nhìn thấu toàn bộ cục diện. Một đạo nhân hạng ba, một con Thạch Quỷ chẳng đáng vào đâu, vậy mà đủ sức khuấy đảo một gia tộc phàm nhân đến điêu đứng thế này.
Cầm quyền ở nhân gian thì sao? Trăm năm sau cũng chỉ là một nắm cát vàng, mọi chuyện cũ đều tan biến.
Nếu Trương Kinh Mặc ra tay, có lẽ giờ này hai thầy trò bọn họ đã có thể thu dọn hành lý, quay về Lăng Hư Phái rồi.
Nhưng Trương Kinh Mặc không ra tay, không chỉ vậy, y còn không hé lộ cho Lục Quỷ Cữu bất kỳ gợi ý nào, y muốn xem, đứa trẻ chỉ vừa sáu tuổi này khi không có sự giúp đỡ của y, liệu có thể đi được bao xa, có thể tìm ra Thạch Quỷ, có thể vạch trần kẻ đạo nhân đã hại cả nhà bọn họ kia hay không.
Bởi ảnh hưởng của Thạch Quỷ, trong Lục phủ chỉ còn lại Trần bá là người hầu duy nhất.
Vì vậy, bữa cơm tiếp đãi khách cũng theo đó mà chẳng còn. Trương Kinh Mặc đã sớm luyện thành tích cốc, không cần ăn uống cũng chẳng sao, nhưng Lục Quỷ Cữu thì phải chịu khổ mà ăn Tích Cốc Đan vài ngày.
Ngày thường Lục Quỷ Cữu toàn được dùng linh cốc thượng hạng và thịt linh thú, nào biết mùi vị của Tích Cốc Đan là thế nào.
Tối hôm đó, Lục Quỷ Cữu ngồi bên mép giường thở dài thườn thượt.
Trương Kinh Mặc thấy vậy, hỏi:
“Sao? Có phải sợ rồi? Nếu con sợ, cứ nói với sư phụ, ta sẽ giúp con bắt Thạch Quỷ, cứu lấy cha con.”
Lục Quỷ Cữu lắc đầu, rồi lại thở dài thêm một hơi.
Trương Kinh Mặc nói: “Vậy con thở dài cái gì?”
Lục Quỷ Cữu đáp: “Con ngửi thấy mùi mì Trần bá đang nấu cho con!”
Trương Kinh Mặc: “…”
Nói xong, hai mắt Lục Quỷ Cữu sáng rỡ, nhìn Trương Kinh Mặc đầy vẻ cầu xin, như muốn y cho phép mình đi ăn bát mì kia.
Trương Kinh Mặc chẳng rõ Lục Quỷ Cữu là tâm tư quá đơn thuần hay đã nghĩ ra cách nào, mà chẳng hề lo lắng cho người cha đang chịu khổ, ngược lại chỉ chú ý tới một bát mì.
Nhưng dù là lý do nào, Trương Kinh Mặc cũng không bận tâm, bởi y chỉ trả lời Lục Quỷ Cữu một chữ: “Không.”
Muốn ăn mì, không có cửa đâu.
Lục Quỷ Cữu méo mặt, cảm thấy viên Tích Cốc Đan kia thật chẳng phải thứ dành cho người ăn, dù ăn xong không cảm thấy đói nhưng trong lòng lại trống trải vô cùng, đến cả kế hoạch đêm nay cũng như thiếu đi mấy phần hào hứng.