Lục Quỷ Cữu tỉnh giấc, phát hiện sư phụ Trương Kinh Mặc của hắn vẫn còn nhắm mắt, hắn đưa nắm tay nhỏ tròn trĩnh dụi dụi đôi mắt lờ đờ, muốn nhìn rõ hơn gương mặt của người đang nằm bên cạnh mình.
Trương Kinh Mặc không phải là người đẹp nhất mà Lục Quỷ Cữu từng gặp, nhưng lại là người giống tiên nhân nhất trong mắt hắn.
Cha của Lục Quỷ Cữu nắm giữ quyền cao chức trọng, cuộc sống giàu sang sung túc, từ y phục, thức ăn cho đến gia nhân, mọi thứ xung quanh đều hoàn mỹ, bất kể một kẻ hầu nào được chọn ra ngoài cũng đủ khiến người ta trầm trồ.
Là đứa con được cưng chiều nhất, từ nhỏ Lục Quỷ Cữu chưa từng bị từ chối bất cứ mong muốn nào.
Nhưng có lẽ bởi hắn sinh ra đã mang trí nhớ vẹn toàn, nên hắn luôn cảm thấy ngôi nhà xa hoa ấy không phải là nơi hắn thuộc về.
Mãi đến khi vị tiên sư được cha hắn dùng trọng lễ mời về chỉ ra huyền cơ, Lục Quỷ Cữu mới được đưa đến Lăng Hư Phái, nơi hắn gặp được sư phụ mình… Trương Kinh Mặc.
Ở nhà, cha là bầu trời của Lục Quỷ Cữu bốn tuổi, nhưng đến Lăng Hư Phái, bầu trời ấy đã hóa thành Trương Kinh Mặc.
Lục Quỷ Cữu nín thở ngắm nhìn dung mạo của sư phụ, lòng tràn đầy ngưỡng mộ và kính yêu. Hắn cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được một vị sư phụ vừa tốt vừa đẹp như y, làn da trắng như ngọc, đôi mày kiếm thanh tú, ánh mắt sắc sảo, dù ngày thường gương mặt y ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng bất kể là nhíu mày hay khẽ mỉm cười, đều khiến hắn không thể rời mắt.
Huống chi, sư phụ đối xử với hắn… tốt như thế.
Nghĩ đến đây, Lục Quỷ Cữu lại rúc vào lòng Trương Kinh Mặc, tìm một tư thế thoải mái, rồi mơ màng thϊếp đi lần nữa.
Thực ra, ngay khi hơi thở của Lục Quỷ Cữu thay đổi, Trương Kinh Mặc đã tỉnh lại.
Người tu đạo có ngũ giác nhạy bén vô cùng, y đã sớm đạt tới cảnh giới “một chiếc lông không thể rơi, côn trùng không thể đậu”.
Dù không mở mắt, Trương Kinh Mặc vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lục Quỷ Cữu chăm chú dừng trên gương mặt mình—đó là ánh nhìn mang theo thiện ý nóng bỏng, có phần vượt ngoài dự liệu của y.
Kiếp thứ nhất, y và Lục Quỷ Cữu tuy là thầy trò nhưng quan hệ lại không mấy thân thiết, cả y lẫn Lục Quỷ Cữu đều nghiêm cẩn giữ tròn lễ nghĩa sư môn—cho đến khi Lục Quỷ Cữu phản bội y.
Nhớ đến chuyện Lục Quỷ Cữu phản bội mình, Trương Kinh Mặc không khỏi cảm thấy hơi khó thở, y vốn đã quyết định lợi dụng Lục Quỷ Cữu để phá tan tâm ma của chính mình, lẽ ra không nên bận lòng với những chuyện cũ, chỉ cần một lòng một dạ tạo dựng đường đi cho Lục Quỷ Cữu.
Nhưng… suy nghĩ trong lòng là thứ con người không thể dễ dàng kiểm soát.
Trương Kinh Mặc một lòng chuyên chú tu đạo, chưa từng vướng bận vào chuyện ái tình nɧu͙© ɖu͙©, chính bởi vậy, những việc Lục Quỷ Cữu đã làm với y càng khiến y khó lòng quên được. Vì quá khắc sâu nên dù đã trải qua bao kiếp luân hồi, y vẫn còn nhớ mơ hồ.
Khi Trương Kinh Mặc còn đang miên man suy nghĩ, Lục Quỷ Cữu bỗng chui rúc vào lòng y. Không lâu sau, hơi thở của hắn lại trở nên đều đặn, rõ ràng đã ngủ say.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Kinh Mặc nhất thời dở khóc dở cười, y thậm chí bắt đầu hoài nghi lời của Thanh Phong và Minh Nguyệt rằng Lục Quỷ Cữu mỗi ngày đều dậy sớm khổ luyện có phải là lừa gạt mình hay không, dù không mở mắt, y vẫn biết giờ này mặt trời đã lên cao.
Nếu là ngày thường, Trương Kinh Mặc hẳn sẽ kéo Lục Quỷ Cữu dậy khỏi giường, ép hắn chăm chỉ tu luyện.
Nhưng giờ đây, sự yếu ớt vì mất đi pháp lực cùng cơn đau âm ỉ từ vết thương trên vai khiến tinh thần y mệt mỏi rã rời. Trương Kinh Mặc cảm nhận được gương mặt bầu bĩnh mềm mại của Lục Quỷ Cữu đang áp sát vào l*иg ngực mình, cùng với tiếng thở đều đều khe khẽ… Không cần mở mắt cũng biết đứa nhỏ này ngủ ngon lành đến thế nào.
Thôi vậy, cứ để hắn như vậy một lần.
Trương Kinh Mặc thở dài nhè nhẹ trong lòng, không đánh thức Lục Quỷ Cữu, y khẽ đưa tay kéo góc chăn đắp lại cho hắn, rồi cũng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, trời đã xế chiều.
Lục Quỷ Cữu ngủ quá say, đến mức lúc Trương Kinh Mặc gọi dậy, hắn còn khe khẽ rên hừ hừ vài tiếng.
Trương Kinh Mặc tựa vào giường, bảo hắn tự mặc y phục, đi ăn chút gì đó rồi tập trung tu luyện công pháp cho thật tốt.
Lục Quỷ Cữu đang cúi đầu cài khuy áo, nghe Trương Kinh Mặc nói vậy, bỗng cất lời: “Nếu trong vòng một năm con lại đột phá, sư phụ sẽ thưởng cho con thế nào?”
Trương Kinh Mặc thầm nghĩ, đứa nhóc này quả thực lòng tham không đáy, y đã trải qua hơn một trăm hai mươi kiếp nhưng chưa từng nghe nói có người nào mới bốn tuổi đã đạt đến tầng hai Luyện Khí kỳ.
Trương Kinh Mặc điềm nhiên đáp: “Con muốn ta thưởng gì cho con?”
Lục Quỷ Cữu hớn hở nói: “Nếu trong vòng một năm con đột phá, sư phụ hứa với con một điều kiện, được không?”
Nghe vậy, Trương Kinh Mặc khẽ gõ lên đầu Lục Quỷ Cữu một cái, rồi hỏi: “Nếu con không đột phá thì sao?”
Lục Quỷ Cữu lắc lắc cái đầu nhỏ, trả lời: “Vậy thì con sẽ hứa với sư phụ một điều kiện.”
Nghe vậy, Trương Kinh Mặc bật cười, gật đầu: “Được.”
Lục Quỷ Cữu nhận được lời hứa của Trương Kinh Mặc thì vui mừng khôn xiết, vui vẻ mặc nốt quần áo rồi vừa nhảy chân sáo vừa chạy ra khỏi cửa.
Trương Kinh Mặc nhìn bóng dáng nhỏ bé của hắn, nghĩ thầm: Chỉ khi những lúc như thế này, Lục Quỷ Cữu mới thực sự giống một đứa trẻ chỉ mới bốn tuổi.
Hiệu lực của viên Nguyên Thanh Đan kéo dài suốt bảy ngày.
Bảy ngày ấy, Trương Kinh Mặc ẩn mình, không tiếp khách, phần lớn thời gian dành để điều dưỡng thân thể và nghỉ ngơi. Đến ngày thứ bảy, Kim Đan trong đan điền của y cuối cùng cũng khôi phục lại ánh sáng rực rỡ, không còn vẻ u ám tựa như bị bụi phủ mờ như trước kia nữa.