Bên này, Lạc Thanh rót cho hai vợ chồng mỗi người một cốc nước lọc. Gọi bánh kem cho bọn trẻ đã là chi tiêu vượt mức rồi, càng không thể gọi cà phê cho người khác.
Đôi vợ chồng đối diện rõ ràng đã kìm nén rất lâu, trông có vẻ sắp bắt đầu "xả". Lạc Thanh đã quá quen với những tình huống thế này, đều là bên có lỗi, một khi để đối phương chiếm thế thượng phong, thì cô thật sự sẽ bị thiệt. Đây cũng là lý do cô trả tiền trước khi đôi vợ chồng nhắn tin cho cô.
Vì thế, cô lên tiếng trước khi đôi vợ chồng kịp mở lời: "Như đã nói trong điện thoại, tôi muốn nhận lại cháu bé, tiền cũng xin hoàn trả nguyên vẹn cho anh chị. Về phần tiền khám sức khỏe ở bệnh viện hôm nay và tiền chăm sóc cháu bé mấy ngày nay, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản theo hóa đơn. Anh chị thấy sao ạ?"
"Chúng tôi thấy sao?" Người phụ nữ tức đến mức suýt đập bàn: "Cô đưa cho chúng tôi một đứa trẻ não có vấn đề, bây giờ lại muốn giải quyết đơn giản như vậy sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào, cô đây là vi phạm hợp đồng."
Lạc Thanh bình tĩnh nhìn cô ta: "Cháu nó không có vấn đề về não."
"Giấy tờ của bác sĩ đều ở đây cả rồi!"
"Nó giả vờ thôi."
"Nó..." Người phụ nữ sửng sốt một chút, rồi lập tức phản ứng lại: "Một đứa trẻ, làm sao có thể giả vờ giống như vậy được!"
Lạc Thanh cười cười: "Điều đó càng chứng tỏ cháu nó có nghị lực và thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, không phải sao?"
Rồi nói tiếp: "Trong mắt anh chị, cháu nó hiếu động, dễ nổi nóng, không thể tự lo liệu sinh hoạt. Nhưng vừa rồi cháu nó quả thực đã tự đi vệ sinh, hơn nữa bây giờ cũng đang yên lặng ngồi cạnh em gái, điều đó cũng đủ nói lên vấn đề."
Bé Lạc Gia ngồi phía sau nghe em gái thuật lại xong, cơ thể lập tức run lên.
Bà dì xấu xa biết hết mọi chuyện, bà dì xấu xa căn bản không phải muốn đưa cậu về nhà!
Cậu nắm lấy tay em gái, hạ quyết tâm: "Chúng ta..."
Chạy thôi.
Không ở cùng bà dì xấu xa, cũng không ở cùng hai người xấu kia, cậu sẽ trở nên dũng cảm, cố gắng nuôi nấng em gái thật tốt!
Nhưng lúc này bé Lạc An hoàn toàn không có tâm trí để ý xem anh trai đang nghĩ gì. Bé không nghe được cuộc đối thoại, chỉ có thể chăm chú đọc suy nghĩ của dì, rồi chậm rãi lặp lại từng chữ một.
"... Dù, phải đón, nó, về nhà, cũng không thể, để người khác, nghĩ rằng nó, là một đứa trẻ, ngốc nghếch."