Phu Quân Sau Khi Sống Lại Vừa Điên Vừa Trà

Chương 4: Mỹ thiếu niên

“Vậy thì là đi đâu?”

Ngọc Lê Thanh quay đầu nhìn nàng ta một cái, nhìn nàng ta non nớt như đứa trẻ, không nhịn được mà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, nhỏ giọng nói: “Đến Bố trang xem thử.”

Nhược Nhược không hiểu, đuổi theo bên cạnh nàng, “Tiểu thư muốn mua vải vóc thì sai nô tỳ đến đó là được rồi, cần gì phải tự mình đi một chuyến chứ?”

Ngọc Lê Thanh nghiêm mặt đáp: “Ta là tiểu thư Ngọc phủ, con gái duy nhất của phụ, theo lý nên biết sản nghiệp của Ngọc gia, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ta đều phải đi xem, xem nhiều thì mới có thể hiểu rõ.”

“Người hiểu rõ những thứ kia làm gì, sản nghiệp tự có lão gia và Thịnh thiếu gia xử lý, người chỉ cần mỗi ngày đến Tư Thục học tập là được rồi, hà tất phải đi xem sản nghiệp gì chứ.” Nhược Nhược càng nghe càng hồ đồ, tiểu thư lại đang dâng trào tâm huyết muốn làm gì thế chứ?

"Nhược Nhược, trên đời này lòng người khó dò, đường huynh cũng không phải là người có thể tin tưởng hoàn toàn, hôn sự này của ta cũng không phải là lương duyên, thay vì chờ dựa vào người khác, chi bằng dựa vào chính mình.”

Sắc mặt Ngọc Lê Thanh nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

Nhược Nhược như hiểu như không hiểu, thử hỏi: “Tiểu thư là muốn... xử lý gia nghiệp thay cho lão gia sao?”

Ngọc Lê Kiểm gật đầu, quay đầu nheo mắt hỏi nàng ta: “Ngươi cũng cảm thấy ta là một nữ tử, đi buôn bán rất mất mặt sao?”

“Làm sao có thể chứ.” Nhược Nhược liên tục vẫy tay, “Đều là nhờ phúc của tiểu thư, nô tỳ mới có thể đọc sách biết chữ, còn học được bản lĩnh tính sổ sách, cho dù tiểu thư muốn làm gì, nô tỳ đều sẽ ở bên cạnh tiểu thư.”

“Ừm.” Ngọc Lê Thanh sờ sờ tóc nàng ta, “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Con đường này cũng không dễ đi, cho dù là đại đa số người đều không ủng hộ, nàng cũng muốn kiên định đi tiếp. Có thể nhận được sự ủng hộ của Nhược Nhược, trong lòng cũng có thể bớt đi vài phần thấp thỏm bất an.

…..

Vùng sông nước Dương Châu, ngày xuân nhiều mưa, sau một ngày nắng ngắn ngủi là một trận mưa xuân liên miên mấy ngày, đứt đoạn kéo dài gần một tháng.

Sau khi mưa tạnh, mùa hè tháng sáu đúng hẹn mà tới.

Trong hoa viên rực rỡ sắc màu có một thiếu nữ mặc đồ màu hồng, giống như bướm lóe sáng giữa bầy hoa dưới ánh mặt trời sau cơn mưa, bước chân nhẹ nhàng vui vẻ xuyên qua hoa viên chạy vào quán trà, đẩy cửa ra, mang đến một trận gió mát mẻ.

Ngọc Lê Thanh dọn dẹp quần áo đi tới trước mặt Ngọc Thiên Lỗi, nghiêm túc nói: “Phụ thân, con có lời muốn nói với người.”

Vừa pha xong trà còn đang bốc hơi nóng, Ngọc Thiên Lỗi vừa rót một chén còn chưa kịp thưởng thức, đã bị con gái đến cắt đứt, đành phải buông chén trà xuống, hỏi: “Con muốn nói chuyện gì?”

“Xin phụ thân để cho con một nơi sản nghiệp.”

Ngọc Thiên Lỗi bất đắc dĩ đỡ trán, “Sao lại nói chuyện này, không phải đã nói lợi và hại với con rồi sao?”

Gần một tháng nay không nghe thấy nàng nói mê sảng như vậy, Ngọc Thiên Lỗi còn tưởng rằng con gái đã nghe hiểu rồi, bình tĩnh lại, nào ngờ hôm nay nàng lại hùng hổ chạy tới, lại nói đến chuyện này.

“Lần này con mang theo đồ, xin phụ thân xem qua rồi hẵng định đoạt.” Ngọc Lê Thanh tự tin lấy sổ ghi chép ra, hai tay trình lên trước mặt ông.

Ngọc Thiên Lỗi nhận lấy, nhìn trái nhìn phải một chút, “Con đó, lại làm thứ đồ cổ quái gì nữa vậy?”

Ngọc Lê Thanh kéo cánh tay phụ thân làm nũng: “Phụ thân, người xem đi, con gái đã chuẩn bị một tháng, chờ người xem xong rồi trả lời con gái cũng không muộn.”

Thái độ lúc này mềm mại hơn trước rất nhiều, Ngọc Thiên Lỗi cưng chiều mỉm cười, “Vậy được."

Ông vừa muốn mở bản ghi chép ra, bên ngoài có một gã sai vặt chạy tới, vội vàng bẩm báo: “Lão gia, bên ngoài có khách quý tới, đang ở ngoài phủ chờ người ra đón.”

“Hả?” Ngọc Thiên Lỗi tiện tay buông sổ ghi chép xuống, đứng dậy muốn đi xem.

Bản thân chuẩn bị một tháng mới lại đề nghị chuyện giải trừ hôn ước với phụ thân, lại bị vị khách quý này đến quấy rầy. Ngọc Lê Thanh không vui nhìn gã sai vặt, “Trong thành Dương Châu lại có khách quý nào phô trương lớn như vậy, còn muốn phụ thân ta tự mình ra đón chứ?”

Gã sai vặt khom người đáp: “Bọn họ không báo thân phận, nhìn mặt rất lạ, cách ăn mặc không giống người thường.”

Nghe vậy, Ngọc Lê Thanh càng bất mãn hơn, ngay cả gã sai vặt cũng không nhận ra, chắc chắn không phải là khách quen trong phủ, nếu đã là người xa lạ, đến nhà người khác làm khách lại không báo danh tính, chẳng lẽ là cố ý đến bới móc?

Ngọc Lê Thanh nói với phụ thân: “Phụ thân yên tâm ngồi đây đi, con đi gặp bọn họ.”

“Hả?” Ngọc Thiên Lỗi nghi hoặc.

“Bản ghi chép này con đã chuẩn bị rất lâu, phụ thân nhất định phải xem đó.” Ngọc Lê Thanh vừa nói, cầm bản ghi chép Ngọc Thiên Lỗi vừa buông xuống nhét lại vào trong tay ông, sau đó đi ra ngoài cửa.

Ngọc Thiên Lỗi ngồi trong phòng trà tò mò khách quý bên ngoài tới là ai, nhưng nghe con gái muốn để ông xem bản ghi chép này như thế, liền tạm thời buông lòng hiếu kỳ, mở sổ ghi chép ra, vừa nhìn thấy trang thứ nhất, đã không tự giác nhíu mày lại.

Bên kia, Ngọc Lê Thanh và gã sai vặt đi tới sân trước.

Cách sân cỏ xanh mướt có thể nhìn thấy ngoài cửa phủ rộng rãi có mấy người đang đứng, có hai người là gã sai vặt trông cửa Ngọc phủ, còn có một người vóc dáng cao hơn một chút, khuôn mặt xa lạ, hắn chính là vị khách quý kia sao?

Ngọc Lê Thanh đi tới trước cửa, thấy rõ tướng mạo của nam nhân.

Hắn trông cao lớn, tướng mạo hàm hậu kiên định, chỉ là bên mặt có một vết sẹo dài, nhìn vào trông rất dọa người, gã sai vặt trông cửa cũng bởi vậy mà có thêm vài phần cảnh giác đối với hắn.

Ngọc Lê Thanh không hề sợ hãi, đối mặt với nam nhân, tự nhiên hào phóng nói: “Ta thay mặt gia phụ tới gặp khách, chỉ là công tử có hơi xa lạ, chẳng biết tại sao lại đến Ngọc phủ ta?”

Nam nhân cũng không đáp lại nàng, chỉ chắp tay hành lễ với nàng, sau đó đi xuống bậc thang.

Tầm mắt Ngọc Lê Thanh đi theo hắn, lúc này mới chú ý tới bên cạnh cửa phủ có một chiếc xe ngựa dừng lại, bình thường không có gì lạ, cũng không khiến người khác chú ý đến.

Nam nhân nói gì đó ở bên cạnh xe ngựa, sau đó, đã thấy một bàn tay ngọc trắng như tuyết vén rèm cửa lên, thò người ra chính là một vị thiếu niên mặc một bộ bào màu xanh lam.

Thiếu niên được nam nhân đỡ xuống xe ngựa, cử chỉ đoan trang có lễ, dè dặt thận trọng.

Một nửa mái tóc dài của hắn buộc ở sau đầu, một nửa tóc dài khác rơi lả tả, nhuộm lên vẻ dịu dàng dưới ánh mặt trời, gió mát thổi qua, thổi tóc mai đen của hắn lên từ trên vai cổ rơi xuống l*иg ngực, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của, đẹp như tiên hạ phàm.

Thiếu niên đạp bậc thang đi tới trước mặt nàng, ánh mắt Ngọc Lê Thanh dừng ở trên mặt hắn cũng không dời đi được.

Dung mạo của hắn xinh đẹp, môi hồng răng trắng, hai má mang theo vẻ mềm mại, vóc dáng còn thấp hơn nửa bàn tay so với nàng, giống như một con búp bê ngọc được điêu khắc.

Ngọc Lê Thanh chưa từng gặp thiếu niên trông tinh xảo như vậy, nhất là đôi mắt màu xám nhạt của hắn vừa lớn vừa sáng, giống như ngàn vạn tinh hà đều rơi vào trong mắt hắn, con ngươi long lanh kia giống như có ma lực đặc biệt, chỉ chớp mắt nhìn nhau, đã khiến hô hấp của nàng trì trệ.

Chẳng biết tại sao, nhìn thiếu niên xa lạ này, nàng lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu, giống như đã từng gặp hắn ở nơi nào đó rồi?

Ngọc Lê Thanh né tránh tầm mắt của hắn, bình tĩnh lại, khom người hành lễ với thiếu niên, khách sáo hỏi: “Xin hỏi công tử là người phương nào, tại sao hôm nay lại đến thăm hỏi phụ thân của ta?”

Nam nhân bên cạnh thiếu niên mở miệng giới thiệu với Ngọc Lê Thanh: “Vị này là nhị công tử của Ninh Viễn Hầu phủ ở Lương Kinh, Giang Chiêu Nguyên.”

Chỉ ba chữ, giống như sấm sét đánh trên đỉnh đầu, cả cơ thể của Ngọc Lê Thanh lập tức cứng đờ lại.

Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, quay mặt nhìn về phía thiếu niên, phát hiện thiếu niên cũng đang nhìn nàng.

Hai má trắng nõn đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt hồn nhiên ngây thơ giống như trăng sáng không rơi xuống phàm trần, ngượng ngùng mà đơn thuần.

Hắn hơi cụp mắt, ngón tay khẩn trương cầm ống tay áo, sau đó ngước mắt nhìn nàng, e lệ gọi nàng: “Nương tử.”