Ngọc Thiên Lỗi sửng sốt một lát, nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Ngọc Lê Thanh quỳ xuống bên cạnh phụ thân, đôi mắt rũ xuống, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt, rơi xuống trên váy lụa, thấm ướt một mảnh, khuôn mặt dính nước mắt và dung nhan xinh đẹp khiến người ta trìu mến.
Nàng không biết nên mở miệng như thế nào, sống lại đã là kỳ tích không thể tin, lúc này nàng còn chưa từng gặp Giang Chiêu Nguyên, cho dù nói ra tội ác của hắn với phụ thân, phụ thân cũng chỉ coi nàng là đang nói mớ, sẽ không tin tưởng.
Ngọc Lê Thanh suy nghĩ một lát, lau nước mắt nói: “Phụ thân chỉ có một đứa con gái là con, nếu như con gả đến Lương Kinh rồi, bên cạnh phụ thân ngay cả người có thể dưỡng lão chăm sóc cuối đời cũng không có.”
Ngọc Thiên Lỗi khẽ cười một tiếng, trấn an nói: “Không phải còn có đường huynh của con sao, ta đã thương lượng với đại bá của con rồi, chờ sau khi con xuất giá, những gia nghiệp không mang đi này sẽ giao hết cho đường huynh của cin, đến lúc đó tự có nó chăm sóc cho ta.”
Một câu nói gợi lên chuyện đau lòng của Ngọc Lê Thanh.
Kiếp trước khi phụ thân bệnh nặng giao gia nghiệp cho đường huynh xử lý, hắn cũng tận tâm tận lực, còn thường xuyên đến phủ thăm hỏi, nhưng ngày phụ thân bệnh nặng qua đời, tất cả đều đã thay đổi.
Trong tay đường huynh nắm sản nghiệp nhà nàng, cũng không muốn bỏ ra một phần để làm tang sự, là do Ngọc Lê Thanh cầm tiền tiết kiệm của mình đi mua quan tài làm tang lễ, an táng phụ thân.
Sau đó, đường huynh mượn danh phận đưa tiễn lần cuối cùng cho phụ thân nàng, đánh chủ ý lên tài sản nhà nàng, nếu không phải phụ thân để lại di thư, để tất cả tiền bạc của Ngọc phủ lại làm của hồi môn cho nàng, hôn sự của nàng lại liên quan đến Hầu phủ, e rằng đường huynh sẽ còn dây dưa không dứt.
Trong lòng Ngọc Lê Thanh vẫn còn sợ hãi, uyển chuyển nhắc nhở: “Đường huynh có đại bá cần phải cung cấp nuôi dưỡng, bây giờ nói thì dễ nghe, nếu như thật sự đến lúc đó, nếu đường huynh không giữ lời hứa, thì phụ thân có thể làm gì hắn chứ?”
Ngọc Thiên Lỗi nghe lời nói của con gái vào tai, chỉ xem như tâm tính của nàng vẫn còn là trẻ con, không hiểu sự cong vẹo ở trong chuyện này.
Ông kiên nhẫn giải thích: “Ta và đại bá con là huynh đệ thủ túc, Ngọc Thịnh cũng là ta nhìn lớn lên, nó là một đứa nhỏ có khả năng, cho dù không nuôi dưỡng ta như phụ thân, chỉ cần nó có thể sắp xếp cho việc làm ăn của Ngọc thị, ta cũng đã thỏa mãn rồi.”
Làm buôn bán vải vóc hơn nửa đời người, trải qua hai đời gần trăm năm mới tích góp được phần gia nghiệp này, người chết như đèn tắt, có thể để lại chút sản nghiệp cho hậu nhân, cũng không tính là ông thẹn với tộc Ngọc thị.
Ngọc Thiên Lỗi tự nhận quyết định này không thẹn với lương tâm, có lợi cho cả Ngọc gia và con gái.
Chỉ có Ngọc Lê Thanh biết, kiếp trước sau khi nàng vào kinh chưa được mấy tháng, đường huynh đã bán hết sản nghiệp nhà nàng để lấy tiền, cầm tiền bạc đi tiêu xài, đám nhân công mất đi việc làm đếm không xuể, toàn bộ nghề vải ở Dương Châu đều bị tổn hại.
Phụ thân tâm thiện, dùng sự thành tâm để đối đãi với người, nhưng lại không đề phòng được đám người có lòng kia.
Tâm trí của Ngọc Lê Thanh càng kiên định hơn, nàng không thể gả đến Hầu phủ, không thể để gia nghiệp rơi vào tay kẻ xấu. Nàng muốn ở bên cạnh phụ thân, để ông tránh xa ốm đau, an dưỡng tuổi già.
Nàng quỳ trên mặt đất, quỳ xuống trước mặt phụ thân, “Con gái muốn ở lại bên cạnh phụ thân để tận hiếu, kính xin phụ thân thành toàn.”
Ngọc Thiên Lỗi vội vàng đứng dậy đỡ nàng, khuyên nhủ: “Ta đã tốn rất nhiều sức lực mới định ra mối hôn sự này cho con, chờ con gả qua đó rồi, có thể từ thương nhân vào thế tộc, đây là chuyện bao nhiêu người cầu cũng không cầu được.”
“Nhưng con không muốn gả...” Ngọc Lê Thanh được phụ thân đỡ dậy, ủy khuất vặn khăn trong tay áo.
Ngọc Thiên Lỗi nhẹ nhàng đè lên bả vai của nàng, dẫn dắt từng bước: “Ta biết con hiếu thuận, nhưng nữ tử phải lập gia đình, cũng không thể ở nhà cả đời được.”
Ngọc Lê Thanh ngẩng đầu lên, cứng rắn nói: “Nếu đã muốn xuất giá, tại sao không thể gả ở Dương Châu, con có thể hiếu thuận với phụ thân, cũng có thể xử lý sản nghiệp cho phụ thân, chẳng phải là tiện cả đôi đường sao?”
“Ha ha ha, lời con nói đều là lời của trẻ con.” Ngọc Thiên Lỗi không nhịn được mà cười ra tiếng: “Cao môn đại hộ khắp Dương Châu, sao có thể để con gái của mình đi ra ngoài buôn bán được, truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta chê cười.”
“Tại sao không thể, không phải năm đó mẫu thân...” Ngọc Lê Thanh nhất thời nóng vội, thốt ra.
“Thanh Nhi.” Ngọc Thiên Lỗi lạnh giọng, nghiêm túc lắc đầu, không cho nàng nói tiếp.
Ngọc Lê Thanh không cam lòng mà nắm chặt bàn tay, “Phụ thân, con sẽ chứng minh cho người xem.”
Tuy rằng dáng vẻ không nhận mệnh của thiếu nữ rất tùy hứng, nhưng cũng khiến cho người ta đau lòng.
Ngọc Thiên Lỗi sủng ái con gái, cho dù nàng không có lý do gì mà lại từ chối sự sắp xếp khổ tâm của mình, ông cũng không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ cho là con cái đã lớn, tâm tư linh hoạt, thấy ông cố ý bồi dưỡng Ngọc Thịnh, trong lòng cảm thấy không công bằng mà thôi.
Ông ôn hòa nói: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa, ta xin nghỉ một ngày ở trường Tư Thục cho con, mấy ngày nay con hãy thả lỏng một chút.”
Phát giác vài ba câu của mình khuyên không nổi phụ thân, Ngọc Lê Thanh cũng không nổi giận, ngược lại càng kiên định hơn.
Nàng chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Nàng muốn cho phụ thân biết, ông cũng không chỉ có một mình Ngọc Thịnh có thể phó thác, nàng là nữ tử cũng có thể tiếp quản gia nghiệp, cũng không phải chỉ có thể chờ gả cho người khác ở trong khuê các.
Đợi đến khi phụ thân biết nàng có năng lực một mình đảm đương một phía, nhất định sẽ đồng ý từ hôn cho nàng.
Ngọc Lê Thanh cáo từ phụ thân, trở về viện của mình.
Nàng đi vào thư phòng nhỏ, lấy đề từ trong sách mẫu thân để lại cho nàng năm đó. Ôm một chồng sách ngồi vào sau án sách, vừa ngồi xuống đã thấy được buổi tối, trong lúc đó chỉ đơn giản dùng chút cơm tối, sau đó lại ngồi xuống, vừa đọc vừa viết.
Đêm khuya yên tĩnh, đèn đuốc trong phòng sách nhỏ bị thổi tắt, Ngọc Lê Thanh trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, trong một ngày trải qua đại bi đại hỉ, lại đọc nhiều sách như vậy, nàng cực kỳ mệt moit, vừa nằm xuống đã ngủ thϊếp đi.
Dưới bầu trời đêm xanh thẳm, một cây hải đường nở vừa vặn, trăng tròn sáng ngời chiếu xuống ánh trăng như nước, bóng cành hoa chiếu lên cửa sổ.
Ánh trăng chiếu vào trong cửa sổ, ánh sáng tán xạ phủ lên một tầng ánh trăng nhàn nhạt. Trên giường có một thiếu nữ thanh xuân, đẹp hơn hoa tuyết, nhắm mắt nằm ngủ, một giấc không mộng.
Ngày hôm sau, cảnh xuân tươi đẹp, Ngọc Lê Thanh tỉnh lại trên chiếc gối tỏa ngát hương hoa, dồi dào tinh thần.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, đến sảnh sau dùng điểm tâm với phụ thân, sau khi dùng xong lại dẫn theo Nhược Nhược ra khỏi phủ.
Nhược Nhược đi theo bên cạnh nàng, nghi hoặc nói: “Không phải lão gia đã xin nghỉ một ngày cho tiểu thư rồi sao, hôm nay cũng không cần đến Tư Thục.”
“Không phải đến Tư Thục.” Ngọc Lê Thanh đi ở phía trước, nghe âm thanh quen thuộc trên đường, có thể nhìn thấy cầu nhỏ chảy nước ở khắp nơi, tâm tình vui vẻ, bước đi nhẹ nhàng.
Nhược Nhược nghiêng đầu, sợi dây buộc trên búi tóc rũ sang một bên, linh động đáng yêu, “Vậy thì là đi đâu?”