Đến gần trưa, Tống Tam Lang về đến nhà. Ở nhà, hai mẹ con đều biết hôm nay là ngày ông đi nhận tiền công, vừa thấy ông bước vào cửa, lớn nhỏ đồng loạt nhào tới.
Tống Cảnh Thần nhìn thấy cha thật sự mua bồ đào lớn về cho mình, mừng rỡ đến mức chạy quanh chân cha không ngừng.
Tống Tam Lang đặt chùm bồ đào vào tay nhi tử, nói: “Biết rửa không?”
Tống Cảnh Thần lập tức lớn tiếng đáp: “Cha, con biết, con rửa sạch lắm!”
Tú nương từ tay nhi tử lấy lại chùm bồ đào, nói: “Nó biết rửa cái gì chứ, bồ đào rửa được một nửa, không chừng bản thân đã quay sang chơi nước rồi. Để ta rửa cho, với lại cũng không thể để nó ăn hết một lần.”
Tống Tam Lang bảo: “Rửa hết đi, cả nhà ta cùng ăn.”
“Ta không tham ăn như nhi tử của chàng đâu. Thứ đắt đỏ thế này, ta rửa một nửa cho hai cha con ăn, phần còn lại để dành.” Tú nương tiếc bạc.
Tống Tam Lang kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Không phải vấn đề bạc nhiều hay ít, Thần ca nhi lớn rồi, không thể cứ để nó ăn một mình mãi. Chúng ta thì không sao, nhưng nếu lớn lên, khi giao thiệp với người khác mà vẫn ăn một mình, ngược lại, đối với nó không tốt.”
Tú nương biết trượng phu mình từng đọc sách mấy năm, biết chữ, lại còn hiểu lý lẽ, việc dạy dỗ nhi tử xưa nay đều nghe theo trượng phu.
Chủ yếu nàng thấy trượng phu nói rất đúng, liền gật đầu: “Vậy ta rửa một nửa, ba người chúng ta ăn, để lại một nửa, ngày mai ăn tiếp.”
“Ừm, chờ đã, để ta xem trên đầu nàng dính cái gì.” Tống Tam Lang tiến đến gần Tú nương, từ trong ngực lấy ra cây trâm bươm bướm vừa mua về, cài lên tóc nàng.
Tú nương không khỏi đưa tay sờ, khi nhận ra là một cây trâm, bồ đào cũng chẳng cần nữa, nhét lại vào tay Tống Tam Lang, vui vẻ chạy vào phòng trong soi gương.
Tống Cảnh Thần chớp chớp mắt, nói: “Thấy chưa, nương tử của cha chính là như vậy. Cho nên mỗi lần người tức giận, cha chỉ cần khen người đẹp là chắc chắn không sai.”
Khóe miệng Tống Tam Lang giật giật, ông có dự cảm tiểu tử nhà mình lớn lên có khả năng sẽ rất được lòng nữ nhân.
Tống Tam Lang dắt nhi tử đi rửa bồ đào. Hiểu con không ai bằng người mẹ, Tống Cảnh Thần chẳng hề thật sự rửa bồ đào, mà là vừa chơi nước vừa chơi bồ đào, cố ý ném lên cao rồi nhìn nó “bõm” rơi vào chậu nước, bắn lên đầy mặt Tống Tam Lang, còn tự mình cười khanh khách.
Tống Tam Lang tức giận vỗ mông hắn hai cái, mới ngoan ngoãn lại.
Ngồi chồm hổm ăn bồ đào, hắn ăn rất nhiệt tình, nhét quả lớn vào miệng, nhai vài cái đã nhả vỏ ra ngoài.
Xong rồi, hắn lại đem quả đã bóc vỏ, dính đầy nước miếng của mình, từ trong miệng lấy ra, nhét vào miệng Tống Tam Lang, “Cha, cha ăn trước đi, con đã bóc xong vỏ cho cha rồi. Con có phải là nhi tử hiếu thuận của cha không?”
Tống Tam Lang vội né bàn tay nhỏ của nhi tử đưa tới, nói: “Tống——Cảnh——Thần! Đừng tưởng rằng ngươi cố ý làm bậy mà ta không biết. Ta đánh mông ngươi, ngươi cố ý trả đũa ta có phải không?”
Tống Cảnh Thần chớp chớp đôi mắt to, miệng bĩu ra, nước mắt nói đến là đến, “Cha oan cho con, hu hu hu——”
Thấy nhi tử khóc, Tống Tam Lang tự hỏi, chẳng lẽ mình thật sự oan cho tiểu tử này?
Chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi rưỡi thôi, dù thông minh đến đâu cũng không thể thông minh hơn người lớn, là người lớn suy nghĩ quá phức tạp rồi. Nghĩ đến đây, ông vội vàng dỗ nhi tử.
Tống Cảnh Thần không chịu bỏ qua, “Xin lỗi đơn giản thế, ai mà không biết. Người nhà tướng quân đánh ca ca đau như vậy, nói một câu xin lỗi là xong, chẳng lẽ cha cũng muốn giống như những kẻ xấu kia sao? Hu hu hu…”
Tống Tam Lang nhẫn nại hỏi: “Vậy con muốn cha làm gì thì con mới không thấy ấm ức, không khóc nữa?”
Tống Cảnh Thần lặng lẽ đưa quả bồ đào đến bên miệng Tống Tam Lang, đôi mắt to đen của hắn rưng rưng nước mắt, lặng lẽ lên án.
Tống Tam Lang nghiến răng, tiểu tử này nếu không phải cố ý, ông sẽ viết chữ “Tống” ngược lại.
Lễ nghĩa qua lại, Tống Tam Lang cũng dùng miệng bóc một quả, đưa cho nhi tử, “Ngoan nào, đây là tấm lòng của cha, cha đã bóc xong cho con rồi.”
Tống Cảnh Thần: “Cha từng dạy Thần ca nhi, chuyện Khổng Dung nhường lê, cha ăn trước đi.”
Tống Tam Lang: “Người lớn phải nhường cho người nhỏ, con ăn trước.”
“Cha ăn trước.”
“Nhi tử ăn trước.”
“Con không ăn.”
“Ta cũng không ăn.”
“Hừ! Cha thích ăn thì ăn, cha không ăn thì con tự ăn.”
“Ngươi cũng vậy, thích ăn thì ăn, cha ăn trước đây.”
“Cha, ngọt quá!”
“Ừm, đúng là rất ngọt.”
Tống Cảnh Thần nói: “Cha, cha ăn ít thôi, nương còn chưa ăn, con còn muốn để ca ca nếm thử nữa mà.”
Tống Tam Lang cất bồ đào đã rửa sạch đi, nói: “Lần này thì không cho ca ca con nếm thử đâu.”
“Tại sao vậy, cha?” Tống Cảnh Thần thắc mắc hỏi.
Tống Tam Lang nói: “Bởi vì nếu Thần ca nhi chia sẻ mọi thứ ngon lành với ca ca, lỡ như một ngày nào đó con không chia sẻ nữa, hoặc chia sẻ ít hơn, thì ca ca sẽ rất không quen.”
“Hơn nữa, có rất nhiều thứ không thể chia sẻ với người khác. Nếu bá mẫu nhìn thấy Thần ca nhi ăn bồ đào đắt tiền như vậy, bá nương sẽ nghĩ cha kiếm được rất nhiều bạc. Đến một ngày nào đó bá nương thiếu tiền, người đầu tiên bá nương nghĩ đến sẽ là cha, muốn đến mượn bạc.”
“Nhưng nhà chúng ta cũng chỉ thỉnh thoảng mới mua bồ đào, cha đâu có nhiều bạc như thế. Khi đó, bá nương sẽ nghĩ là cha cố ý không cho mượn, bá nương sẽ rất giận. Thần ca nhi thấy như vậy có tốt không?”
Tống Cảnh Thần nghĩ một lúc, rồi lắc đầu.
Tống Tam Lang xoa đầu nhi tử, dịu giọng nói: “Ngoan lắm! Con phải nhớ kỹ, trên đời này, ngoài cha nương ruột của con, khi giao tiếp với người khác, đều phải suy nghĩ nhiều hơn một chút. Như vậy con mới thoải mái, người khác cũng thoải mái, con hiểu không?”
Tống Cảnh Thần cái hiểu cái không gật gật đầu.
Khi cha con họ quay lại phòng, Tú thị đã thay một bộ y phục mới phối với chiếc trâm bướm, hỏi Tống Tam Lang xem có đẹp không.
Cha con họ gần như đồng thanh đáp: “Đẹp lắm!”