Khi bái thϊếp được đưa đến Tống gia, cả nhà đều như nằm mơ.
Dạo gần đây tại sao mỗi ngày đều cảm giác như đang nằm mơ vậy? Quá không chân thực, chẳng lẽ tổ mộ Tống gia đang cháy không ngừng sao? Thật quá kỳ lạ.
Kỳ lạ đến mức cả nhà không biết nên vui mừng thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mờ mịt lọt vào sương mù.
Chỉ có Tống Cảnh Duệ biết Trần đại nho là vì đệ đệ mà đến, vui mừng thay đệ đệ, đồng thời trong lòng lại có chút buồn bã và ghen tỵ. Hắn vốn đã quen được cả nhà nâng niu khen ngợi, đột nhiên phát hiện người thông minh nhất thật ra chính là đệ đệ, nhất thời có chút khó chịu.
Tống Cảnh Thần thì đương nhiên nghĩ rằng Trần đại nho đến tìm ca ca. Đến thì đến thôi, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn ăn điểm tâm. Bánh ngọt do Lý bá bá đưa thật sự quá ngon, đặc biệt là bánh nếp nhân đậu đỏ.
“Ca ca, ăn đi, đây là miếng cuối cùng rồi, chúng ta mỗi người một nửa.” Tống Cảnh Thần giơ nửa miếng bánh lên đút cho ca ca.
Đôi mắt Tống Cảnh Duệ đỏ hoe, nói: “Đề kia rõ ràng là đệ giải ra, nhưng lại bị nói thành của ta, đệ không tức giận sao?”
Tống Cảnh Thần vừa cắn bánh vừa đáp bâng quơ: “Tức giận làm gì chứ.”
Nhìn em trai hờ hững, chỉ chăm chăm vào miếng bánh, Tống Cảnh Duệ tức đến mức kéo tai nhỏ của em trai: “Đồ ngốc này, chỉ biết ăn!”
Tống Cảnh Thần: “Vậy nên ngươi phải học hành chăm chỉ, lớn lên làm quan to, để ta làm đệ đệ của quan to nha.”
Tống Cảnh Duệ: “Sao đệ không tự học cho giỏi, lớn lên làm quan to đi.”
Tống Cảnh Thần: “Ta thích ăn như thế này, người ta lấy đồ ngon đến hối lộ ta, ta nhận hay không nhận đây, không nhận thì khó chịu, nhận rồi lại ăn không thấy ngon, khó như vậy ta còn làm quan làm gì?”
Tống Cảnh Duệ bị đệ đệ chọc tức đến bật cười: “Đệ còn biết cả chữ ‘hối lộ’ nữa, lại là nghe người ta kể chuyện phải không?”
Tống Cảnh Thần chớp chớp mắt: “Ca ca, lớn lên muốn làm thanh quan hay tham quan?”
Tống Cảnh Duệ không chút do dự nói: “Đương nhiên là làm vị quan tốt vì dân cầu phúc, quan phụ mẫu, chẳng lẽ ca ca lại muốn làm đại tham quan bị vạn dân phỉ nhổ sao?”
Tống Cảnh Thần lập tức dội một gáo nước lạnh: “Nhưng nếu như người kể chuyện nói, hoàng đế lại thích đại tham quan thì sao?”
Tống Cảnh Duệ cau mày nhỏ lại: “Chỉ có hôn quân mới thích đại tham quan, minh quân chắc chắn không thích.”
Tống Cảnh Thần: “Vậy nếu ca ca gặp phải hôn quân thì làm sao đây?”
Tống Cảnh Duệ nghẹn lời.
Tống Cảnh Thần nói: “Ta có cách.”
“Cách gì?”
“Thay hoàng đế khác chẳng phải xong sao.”
Tống Cảnh Duệ: “…”
Việc Trần đại nho muốn môn đăng bái phỏng, đúng là chuyện lớn đối với Tống gia. Lão thái thái huy động cả nhà bắt đầu quét dọn phòng ốc, sân vườn, chuẩn bị mọi thứ cần thiết để đón tiếp.
Tống Nhị Lang lo lắng nữ quyến trong nhà không chu toàn, đặc biệt xin nghỉ hai ngày để về giúp đỡ. Khi xin nghỉ, sợ rằng Trần đại nho không thích chuyện này, ông cố nhịn không kể cho đồng liêu biết chuyện vui của nhà mình.
Vương thị đại phòng, lặng lẽ đón chất tử bên nhà mẹ đẻ đang học sách đến. Tống Đại Lang trách nàng không biết suy xét, nói mấy câu, nhưng cũng không thực sự đuổi người đi.
Vương thị chỉ im lặng cười trừ, nói rằng mình không nghĩ nhiều, chỉ muốn để chất tử có cơ hội học hỏi.
Tống Đại Lang thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn, cũng không truy cứu thêm.
Nhưng lão thái thái thì giận dữ, trực tiếp gọi Vương thị vào phòng.
Vương thị vừa bước vào đã thấy lão thái thái ngồi đó, gương mặt lạnh tự băng, lòng không khỏi thấp thỏm. Lão thái thái tính tình hòa nhã, từ khi nàng gả vào Tống gia, gần như chưa từng thấy bà mẫu nổi giận.
“Nương, người gọi con.”
“Đại nương tử, quỳ xuống.”
Lời lão thái thái vừa dứt, Vương thị không khỏi sững sờ.
“Sao, bà mẫu này không thể phạt ngươi quỳ sao?”
“Nhi tức không dám.” Vương thị ấm ức quỳ xuống trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái nói: “Ngươi cũng không cần cảm thấy oan ức, nương không trách phạt ngươi trước mặt mọi người, đã là giữ thể diện cho đại nương tử ngươi rồi.”
Ngừng một lát, lão thái thái lại nói: “Có biết vì sao ta bắt ngươi quỳ không?”