Ở Mạt Thế, Ta Được Nam Chính Trọng Sinh Cứu Vớt

Chương 32

Nhờ hấp thụ viên tinh hạch ấy, cô ta thức tỉnh dị năng hệ Hỏa.

Thế giới này có quá nhiều điểm kỳ lạ.

Cố Lan Tranh cũng từng uống nước suối giống Cố Dao Cầm, nhưng Cố Dao Cầm không thức tỉnh dị năng, chỉ cải thiện thể chất.

Trong khi đó, cô lại thức tỉnh dị năng chữa lành, nhưng thể chất không hề được cải thiện, chỉ là làn da và vẻ ngoài đẹp lên đáng kể – hoàn toàn không giống người sống sót giữa tận thế.

Thậm chí, hiệu ứng đó kéo dài rất lâu. Dù đã rời xa Cố Dao Cầm một thời gian dài trong kiếp trước, cô vẫn không bị phản tác dụng. Điều kỳ lạ hơn cả là suốt quãng thời gian đó, cô chưa từng thấy ai khác thức tỉnh dị năng chữa lành.

Khi đang mải suy nghĩ, cô đã dọn sạch những mảnh đá cuối cùng trong vết thương. Một bàn tay bất ngờ đưa ra trước mặt cô. Cố Lan Tranh vô thức nghĩ rằng Tạ Hoài Du muốn lấy lại khăn tay. Nhưng với sự lúng túng trước đó, cô do dự nhìn lên anh để xác nhận.

“Tôi đỡ cô đứng dậy.” Tạ Hoài Du nói.

Cố Lan Tranh đặt tay mình lên tay anh, mượn lực để đứng lên. Tạ Hoài Du chỉ khẽ giữ tay cô, không dám dùng quá nhiều lực, như sợ làm cô đau.

Cố Lan Tranh: ...

Cô rốt cuộc có hình tượng thế nào trong lòng Tạ Hoài Du?

Một kẻ yếu đuối vô dụng không thể tự lo liệu? Một món đồ sứ dễ vỡ chỉ cần chạm nhẹ là tan tành? Mặc dù, vào giai đoạn đầu của tận thế, quả thật cô đã như thế, với dị năng chữa lành chẳng giúp được gì.

"Đi được không? Chúng tôi chuẩn bị vào trung tâm thương mại tìm vật tư. Nếu không đi nổi, tôi có thể nhờ người đưa cô ra xe của chúng tôi."

Sau khi Cố Lan Tranh đứng vững, Tạ Hoài Du lập tức buông tay, lùi lại một chút để tránh khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Tôi là Tạ Hoài Du, còn đây là đồng đội của tôi. Khu vực này không có chỗ nào an toàn cả, có lẽ cô sẽ phải đi cùng chúng tôi một đoạn, chúng tôi sẽ đưa cô đến khu vực an toàn."

"Để cô yên tâm, tôi đưa cô con dao này để phòng thân."

Tạ Hoài Du rút từ bên chân ra một con dao găm đã được tra sẵn vào bao, đưa cho Cố Lan Tranh.

Cố Lan Tranh khẽ cảm ơn, nhận lấy con dao, rồi nói:

"Không sao, tôi vẫn có thể đi được. Tôi sẽ đi cùng các anh vào bên trong. Tôi không muốn làm phiền mọi người, nếu các anh cần vận chuyển vật tư, tôi cũng có thể phụ giúp."

Nói xong, Cố Lan Tranh mím môi cười ngượng, vừa vặn để mấy đồng đội của Tạ Hoài Du nhìn thấy.

Bọn họ lập tức huýt sáo trêu đùa, nhưng chỉ sau một ánh nhìn lạnh lùng của Tạ Hoài Du, cả bọn nhanh chóng im bặt.

"Cô em, chào cô nhé! Tôi là Hạ Thần Phong, cánh tay phải của anh Tạ đây. Có thứ gì muốn lấy cứ nói với tôi, tôi sẽ lấy giúp. Dù sao cũng không thể để một người bị thương như cô phải mang vác đồ đạc."

Hạ Thần Phong cười tươi rói, chỉ về phía một chàng trai đeo kính bên cạnh:

"Đây là cánh tay trái của anh Tạ, tên là Mặc Nghiễm. Đừng thấy anh ta có vẻ nho nhã ít nói mà lầm. Bên trong anh ta ranh ma lắm đấy… Ối!"

Mặc Nghiễm khẽ đẩy kính, thu chân lại sau khi vừa đá Hạ Thần Phong một cú.

Anh ta lịch sự mỉm cười với Cố Lan Tranh:

"Miệng anh ta không có cửa chắn, nếu cô thấy lời anh ta khiến cô khó chịu, cứ đánh cho một cú là được. Đau mới giúp anh ta nhớ thế nào là lễ phép."

Hạ Thần Phong còn định tranh luận thì một thanh niên tóc vàng bên cạnh đã nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, cười nói với Cố Lan Tranh:

"Tôi là Minh Sầm, còn cậu lạnh lùng ít nói bên kia là Lục Chấn."