Cố Lan Tranh vừa gật đầu, vừa âm thầm đối chiếu đội hình của Tạ Hoài Du với những gì cô đã thấy trong giấc mơ về kiếp trước. Lúc này chỉ có bốn người, nhưng về sau sẽ có thêm nhiều người tìm đến Tạ Hoài Du. Chỉ là, dường như trong tương lai, Hạ Thần Phong và Lục Chấn không còn xuất hiện. Có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ở kiếp trước, cô chưa từng gặp Tạ Hoài Du, nên không thể phán đoán được nguyên nhân.
"Tôi là Cố Lan Tranh, vừa rồi..."
Cô vừa nói, định nhắc đến chuyện Cố Dao Cầm bỏ rơi mình mà chạy, nhưng lại nghĩ rằng giữ im lặng và tỏ vẻ do dự sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn.
Quả nhiên, những người xung quanh đều lộ ra vẻ đồng cảm.
Tạ Hoài Du bất ngờ lên tiếng: "Nhà họ Cố, cô là con gái của bà Cố sao?"
Cố Lan Tranh ngước lên, thoáng ngạc nhiên nhìn Tạ Hoài Du.
Cách anh ta gọi tên hai chị em họ Cố khiến cô có chút nghi ngờ. Những người ngoài vòng xã hội của họ thường gọi chung là "chị em nhà họ Cố."
Chỉ những ai thuộc tầng lớp quen thuộc với nội tình của gia đình họ mới cố ý phân biệt: cô – con gái chính thức của bà Cố, luôn được gọi là "con gái của bà Cố," trong khi Cố Dao Cầm thường bị gọi chung là "cô Cố".
Sau khi bà Cố nắm quyền điều hành hoàn toàn tập đoàn Cố Thị, bà luôn giới thiệu Cố Lan Tranh một cách đặc biệt, nhấn mạnh rằng cô là con gái của bà. Còn về phần Cố Dao Cầm, do không ai rõ thân phận mẹ ruột của cô ta, mọi người chỉ xem cô ta là một đứa trẻ không rõ nguồn gốc, bị mẹ ruột ruồng bỏ. Khi ông Cố dần mất quyền lực trong gia đình, tiếng nói của ông cũng không còn trọng lượng, khiến địa vị của Cố Dao Cầm càng thêm mờ nhạt trong mắt người ngoài.
Việc Tạ Hoài Du biết phân biệt cách xưng hô khiến Cố Lan Tranh chắc chắn rằng anh cũng thuộc tầng lớp xã hội với cô. Nhưng điều lạ là, trước đây cô chưa từng gặp qua người này.
Bộ não Cố Lan Tranh vận hành nhanh chóng, cố nhớ xem gia đình nào họ Tạ từng giao du với nhà họ Cố. Rồi cô cũng nhớ lại: hồi nhỏ, cô từng gặp qua bà hai nhà họ Tạ. Gia đình này có hai nhánh – nhánh con trưởng theo quân đội, còn nhánh con thứ hai làm kinh doanh. Sau này, khi nhánh con trưởng chuyển công tác, nhánh con thứ hai cũng theo chân rời khỏi thành phố S. Chả trách cô chẳng còn chút ấn tượng nào về họ.
Nhìn vẻ mặt như vừa nhớ ra điều gì đó của cô, Tạ Hoài Du liền giải thích:
“Mẹ tôi hồi còn ở thành phố A thường nhắc tới cô. Sau khi tận thế xảy ra, bà còn đặc biệt dặn dò rằng, nếu gặp được một cô gái tên là Cố Lan Tranh, thì nhất định phải cứu giúp.”
Cố Lan Tranh ngây người nhìn anh, trong lòng bối rối, nhất thời không biết nói gì. Người ta đã mang cả lời dặn của mẹ ra, cô thật sự chẳng tìm được lý do nào để từ chối. Cuối cùng, cô chỉ cúi đầu đáp khẽ:
“Làm phiền anh rồi.”
“Đã nhận mặt nhau xong thì mau đi vào, tôi không muốn tiếp tục nhai bánh quy khô khốc nữa đâu!” Hạ Thần Phong, người đồng đội của Tạ Hoài Du, lên tiếng thúc giục. Cả nhóm gật đầu, cùng nhau tiến vào trung tâm thương mại.
Bước vào bên trong, tất cả đều không khỏi sững sờ. Những kệ hàng gần như trống trơn. Hạ Thần Phong buột miệng nói:
“Có người quét sạch rồi sao? Lượm đến mức sạch bóng thế này à?”
Cố Lan Tranh lặng lẽ bước theo sau, chớp mắt một cách ngây thơ rồi cúi đầu. Cô nhớ ra rằng... hình như chính cô là người đã “dọn dẹp” chỗ này.
Bây giờ có nên thẳng thắn thừa nhận không nhỉ? Dù gì, theo quan sát từ góc nhìn của cô, Tạ Hoài Du không phải kiểu người có ác ý.