Ngay khi nghe thấy tiếng súng vang lên, Cố Lan Tranh lập tức ngã rạp xuống đất. Nhìn từ phía sau, trông cô giống như bị dọa sợ đến mức không đứng nổi.
Cô không rõ nhóm người đang tiến đến là loại người nào, nhưng cô chắc chắn không thể dùng súng để đối đầu trực diện. Cô cần phải căn thời gian để sử dụng dao, nhưng nếu dùng súng thì chỉ cần bóp cò. Đặc biệt trong giai đoạn đầu của tận thế, khi các dị năng giả chưa phát triển toàn diện thì súng vẫn là vũ khí lợi hại nhất.
Chỉ khi dị năng giả trưởng thành, có thể phá hủy súng từ khoảng cách hàng chục mét, thời đại thực sự của dị năng giả mới bắt đầu.
“Chưa bao lâu mà đã có người bỏ rơi cả gia đình rồi. Đúng là…” Một giọng nam cất lên với vẻ khinh miệt, nhưng còn chưa nói hết câu thì bị người đàn ông dẫn đầu ngắt lời.
Người đàn ông bước tới trước mặt Cố Lan Tranh, cởϊ áσ khoác ngoài, cúi xuống đắp lên vai cô. Anh lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô: “Lau đi.”
Cố Lan Tranh im lặng nhìn anh, cứng ngắc nhận lấy khăn tay và bắt đầu lau mặt một cách máy móc. Vừa lau, cô vừa suy nghĩ: Tại sao nam chính Tạ Hoài Du – người cô từng thấy trong giấc mơ tiền kiếp – lại xuất hiện ở đây?
Theo dòng thời gian của kiếp trước, anh không đi trên con đường có khả năng gặp Cố Dao Cầm. Tới gần căn cứ Tân Tinh, Cố Dao Cầm gặp phải một đôi xác sống dị năng hệ Thủy và Tinh Thần, và cô ta đã hợp tác Tạ Hoài Du đang đi ngang qua đó để tiêu diệt chúng.
Dù vậy, thực tế hai người đã không chạm mặt. Cố Dao Cầm không thấy Tạ Hoài Du, nhưng Tạ Hoài Du chắc chắn đã chứng kiến hành động của cô ta.
Phải chăng lần này Cố Dao Cầm đã đẩy mọi chuyện đi chệch quỹ đạo ngay từ đầu?
Đang suy nghĩ miên man, Cố Lan Tranh cảm thấy có ai đó giữ lấy cổ tay mình. Ngẩng lên, cô chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tạ Hoài Du.
Thấy cô đã lấy lại ý thức, Tạ Hoài Du chỉ tay vào đầu gối bị thương của cô, nói:
“Cô làm sạch vết thương đi. Dù điều kiện không đủ, ít nhất cũng đừng để nhiễm trùng.”
Cố Lan Tranh nghẹn lời. Cô đã quen với việc có dị năng chữa lành, nên luôn mặc định rằng mình không cần lo lắng về vết thương. Nhưng thói quen này giờ lại khiến cô tạo ấn tượng đầu tiên với Tạ Hoài Du như một kẻ vô dụng chỉ biết chăm chút vẻ ngoài.
Cô cúi đầu, mím môi, nhanh chóng dọn sạch những mảnh đá nhỏ trong vết thương. May mà lúc bị đẩy ngã, cô đã phản ứng nhanh, giảm bớt lực va chạm, cộng thêm váy của cô che chắn phần nào. Vết thương không lớn, chỉ là những vết bầm tím trông đáng sợ hơn thực tế.
Khi cô đang xử lý vết thương, những người đi cùng Tạ Hoài Du đã nhanh nhẹn kéo xác lũ xác sống nằm gần đó ra chỗ khác. Họ tạo thành một vòng tròn, lần lượt đập vỡ đầu từng con, miệng lẩm bẩm:
“Con này không có… con này cũng không… Sao tìm tinh hạch còn khó hơn quay được SSR thế này?”
“Anh Tạ đã nói rồi mà, đầu tận thế mọi thứ chưa tiến hóa. Xác sống cũng chỉ đi như mấy bà lão qua đường, làm gì có nhiều con hình thành tinh hạch thế.”
Một người khác vỗ vai anh ta, an ủi.
“Biết được công dụng của tinh hạch sớm hơn người khác, chúng ta đã có lợi thế rồi. Từ từ thôi.”
Tay Cố Lan Tranh khựng lại, cô lặng lẽ nắm chặt chiếc khăn tay. Đầu tận thế vốn hỗn loạn, việc đánh bại xác sống đã là kỳ tích, ai lại nghĩ tới chuyện đập vỡ đầu chúng để tìm tinh hạch? Ngay cả Cố Dao Cầm cũng chỉ biết về tinh hạch qua lời kể của người khác, sau đó tình cờ khai thác được một viên.