"... Đã tìm được chưa?"
"Chưa thấy, bên này chả có ai!"
Có kẻ đã tức đến mức muốn hỏng cả người: "Má nó, chạy trốn giỏi nhỉ, chảy nhiều máu như vậy rồi mà còn tung tăng nhảy nhót được."
"Thằng ranh kia bị thương, chắc chắn không chạy đi đâu xa được."
"Để ý mấy chỗ hẻo lánh một chút, đừng có lơ là rồi bỏ sót, mọe!"
"Anh Phương, nó làm mấy anh em tụi mình bị thương, không thể cứ bỏ qua như vậy được! Ông đây phải đập cho nó tàn phế một chân!"
Âm thanh ầm ĩ huyên náo dần dần đi xa, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ nữa, Kỷ Tô mới âm thầm bước ra từ trong góc.
Những người này có vẻ hùng hùng hổ hổ, vì sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên Kỷ Tô đã trốn ra sau cây cột.
Cậu đang lạc vào hiện trường bạo lực học đường gì đây?
Dù mấy kẻ kia đã đi xa, nhưng mùi tanh rõ rệt vẫn còn thoang thoảng trong gió.
Các giác quan của Kỷ Tô cực kỳ nhạy, vô cùng mẫn cảm với những mùi hương mỏng manh này.
Không, không đúng.
Mùi này rõ ràng không phải bốc lên từ những kẻ kia, mà là từ một chỗ khác.
Cánh mũi nhỏ nhắn tinh xảo hơi nhăn lại, đã xác định được một phương hướng đại khái.
Mùi của đám người kia thật sự quá phức tạp và nồng nặc, bị trộn lẫn với mùi mồ hôi của đồng bọn và mùi máu tươi, nên bọn họ mới không chú ý đến mùi hương rất nhạt này.
Chỉ có Kỷ Tô sạch sẽ toàn thân, đứng ngoài cuộc nên mới để ý và phát hiện được.
Lúc bọn họ đi ngang qua, Kỷ Tô còn mơ hồ nghe được vài câu mà họ nói.
Đại khái là nhóm người này đang tìm một nam sinh, tuy nam sinh đó bị thương không hề nhẹ nhưng chính bọn họ cũng không được lợi gì, còn sơ ý để nam sinh đó chạy mất.
Nếu bị bắt được... nhìn bộ dạng hùng hổ phẫn nộ của mấy người này, Kỷ Tô cảm thấy kết cục của nam sinh bị truy tìm kia hẳn sẽ rất thê thảm.
Cậu nhíu mày, có vẻ sầu lo nhìn về phía có mùi máu bay đến.
Với tình cảnh hiện tại của Kỷ Tô, cậu hoàn toàn không có thời gian và hơi sức đâu mà xen vào chuyện của người khác.
Cậu không thuộc về thế giới này.
Chỉ là một người chơi trời xui đất khiến, tình cờ lọt vào cái game này mà thôi.
Ngay cả an toàn tính mạng của chính mình mà cậu còn không bảo đảm được, hễ sơ ý một chút là sẽ gặp nguy hiểm, làm gì có dư lòng đồng cảm để mà phung phí.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ 2.]
[Trường cấp ba Phong Kiều bề ngoài là một ngôi trường trung học phổ thông rạng rỡ tươi đẹp, nhưng bên trong lại ẩn giấu một bí mật chưa ai hay biết.]
[Môi trường địa lý vượt trội, đội ngũ giảng viên xuất sắc và những học sinh ưu tú chính là những bông hoa tô điểm cho ngôi trường vốn rất nổi danh này. Thế nhưng, những "đóa hoa" ấy vẫn không tài nào che giấu được bản chất âm u sa đọa của chúng. Giống như những bụi hoa hồng nở rộ hết sức kiều diễm tuyệt đẹp, nhưng thật ra phần rễ bên dưới đã bắt đầu hư thối bốc mùi.]
[Nhiệm vụ phụ 2: Giúp Diệp Hướng Nam thoát khỏi tình huống bắt nạt học đường, đếm ngược: 19 phút 59 giây.]
Nhiệm vụ phụ kích hoạt ngẫu nhiên này chứa một lượng thông tin rất lớn, một lần nữa bổ sung cho bối cảnh của phó bản tương ứng.
Từ nhiệm vụ này, Kỷ Tô thu được hai tin tức quan trọng.
Tin tức thứ nhất là ngôi trường cấp ba này chấp nhận và bao che cho hành vi sai trái, hoàn toàn không rạng rỡ tươi đẹp như vẻ bề ngoài, cất chứa một bí mật chưa được đưa ra ánh sáng.
Bí mật ngấm ngầm này... có phải là các hành vi bạo lực học đường do nhiều nhóm nhỏ tụ tập lại và gây ra hay không?
Xúc phạm, bắt nạt, đánh đập gây thương tích, hoặc thậm chí là làm chết người?
Manh mối vẫn hơi ít, chưa thể xâu chuỗi lại với nhau, càng nghĩ càng chẳng hiểu ra sao.
Thoạt nhìn thì những thông tin này có vẻ chẳng liên quan gì đến yêu cầu qua màn của cậu, nhưng Kỷ Tô cảm thấy phó bản hẳn sẽ không cho cậu những lời gợi ý không liên quan, cũng sẽ không tùy tiện giao những nhiệm vụ không thể hiểu nổi.
Nếu làm sáng tỏ những chuyện này, hẳn là cơ hội sống sót của cậu sẽ tăng lên.
Dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn đỡ hơn là vô tri vô giác không biết mình lại phạm vào điều cấm kỵ gì, rồi lại lần nữa lâm vào nguy hiểm.
Tin tức thứ hai thì có liên quan đến người bị bắt nạt trong trường, mà cũng vừa khéo là mục tiêu trong nhiệm vụ cá nhân số 3 của cậu - Diệp Hướng Nam.
Diệp Hướng Nam... Kỷ Tô khẽ đọc nhẩm cái tên này một lần.
Những đối tượng nhiệm vụ kia đều đã gặp rồi, chỉ còn người này là chưa gặp lần nào.
Kỷ Tô cứ cảm thấy nhiệm vụ cá nhân của mình rất lạ, lung tung lộn xộn, dù là bối cảnh phó bản hay thiết lập nhân vật đều cực kỳ không tương xứng.
Ngặt một nỗi là hệ thống cứ nhấn mạnh với cậu rằng nếu hoàn thành nhiệm vụ cá nhân thì sẽ nhận được một số điểm tích lũy rất cao.
Trước khi liên kết với cậu, hệ thống đã từng nói trong game thoát hiểm này tràn ngập sự chết chóc, sợ hãi và tuyệt vọng, một khi đã vào đây thì phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Bởi vậy nên Kỷ Tô vẫn luôn cho rằng nhiệm vụ của cậu nhất định sẽ đi kèm với rủi ro cực cao, từng giây từng phút đều phải nhảy múa trên mũi đao, không thể lơi lỏng một chút nào.
Thế nhưng nhiệm vụ cá nhân được tải lên của cậu thì lại... nói thế nào nhỉ?
Kỷ Tô ngẫm nghĩ, cứ có cảm giác như mình đã lọt nhầm vào một con game yêu đương nào đó.
Có lẽ là bug chưa được sửa.
Muốn giúp đỡ Diệp Hướng Nam thoát khỏi tình huống bắt nạt học đường, mấu chốt nhất là phải tìm được người ta trước đã.
Không biết nam sinh ấy đã trốn đi đâu, tìm kiểu gì cũng không thấy bóng dáng.
Kỷ Tô chỉ có khứu giác nhạy hơn bình thường thôi chứ nào phải mũi chó, không thể xác định được vị trí cụ thể hơn.
Chỉ có thể theo phương hướng đại khái, lùng sục khắp nơi không bỏ qua một ngóc ngách nào.
Trong thời gian tìm người, Kỷ Tô còn suy ngẫm về nhiệm vụ cá nhân số 3 của mình.
Nhiệm vụ 3 yêu cầu cậu phải xác định mối quan hệ với Diệp Hướng Nam, nhưng không nói cụ thể rốt cuộc là mối quan hệ gì.
Quan hệ người yêu? Quan hệ bạn bè? Quan hệ chủ nợ và con nợ? Có lẽ chỉ cần là một "mối quan hệ" thì cái nào cũng được.
Vậy nếu là mối quan hệ "người cứu và người được cứu" thì có tính không nhỉ?
Kỷ Tô ước đoán trong lòng, cứ cảm thấy hơi không đáng tin cậy cho lắm.
Cậu dự định thử hết một lượt tất cả các kiểu mối quan hệ, ngoại trừ kiểu đầu tiên.
Mùi hương này xuất phát từ trên lầu.
Kỷ Tô đứng ở lối vào cầu thang, đưa mắt nhìn lên trên, thấy ngoài các băng ghế và ghế dựa bị chất đống ngổn ngang, lớp sơn tường màu xanh trắng bị tróc ra rơi rớt, để lộ bức tường gồ ghề lồi lõm loang lổ ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Những phòng học trên tầng lầu này hầu như đều trống trơn, sau khi mỗi khối lớp được chia vào các khu giảng đường khác nhau thì hai tầng lầu trên cùng đều bị bỏ phế không ai sử dụng, vắng tanh chẳng có ma nào.
"Bộp."
Bước chân của Kỷ Tô chợt khựng lại.
Cậu nhấc chân lên, nhìn đế giày mình.
Dưới đó bị dính một cục gì đó màu máu, hệt như một đóa hoa diễm lệ bị giẫm nát, nhão nhoẹt dính nhớp, hơi kinh tởm.
Nếu cẩn thận quan sát bốn phía, sẽ thấy trên những bậc thang phủ đầy bụi có vài vết máu sền sệt màu đỏ đậm.
Đó là máu mới nhỏ xuống, chưa có dấu hiệu khô hay đông đặc lại.
Kỷ Tô nhíu mày, thầm nhủ người này chảy nhiều máu như vậy, có phải đã lên cơn sốc và mê sảng luôn rồi không?
[Đếm ngược 9 phút 23 giây]
Thời gian còn lại không nhiều lắm, phải mau mau qua đó.
Kỷ Tô lấy lại tinh thần, bước tới.
Ánh mặt trời đã không còn sáng sủa như trước đó nữa, sau khi cậu bước vào khu giảng đường, mây đen đã kéo đến tụ lại một chỗ, tầng mây thật dày áp xuống, khiến sắc trời càng âm u hơn.
Gió mạnh rít lên cuốn theo vô số lá rụng, đập lộp độp vào cửa sổ, tạo cảm giác như tận thế sắp ập đến.
Tầng lầu này cũng không có đèn cảm ứng gì, chỉ có ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa kính bẩn thỉu rọi vào trong.
Mỗi một cánh cửa phòng học đều đóng chặt, bên trên còn treo những ổ khóa đen thui.