Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 12: NPC cấp S mà thích giúp đỡ mọi người ư?

Tạ Trí sững sờ, cứ ngỡ là mình nghe nhầm.

Hắn giữ nguyên biểu cảm trên mặt, lặp lại lần nữa: "Cậu nói sao?"

Kỷ Tô xem như đây là biến tướng của lời từ chối, cậu chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn quyết định nói ra suy nghĩ của mình.

"... Tối nay tôi có thể đến ký túc xá của cậu để ngủ được không?"

Một câu đơn giản rõ ràng như vậy, thế mà Tạ Trí phải mất rất nhiều sức lực thì mới hiểu được.

Hắn còn đặc biệt phân tích từng chữ, tối nay, tôi đến, ký túc xá của cậu, ngủ.

Ngủ...

Ồ, khuôn mặt của Tạ Trí thoạt nhìn chẳng có biểu cảm gì, nhưng thật ra trong lòng đang chậm chạp nghĩ: cậu ấy muốn đến phòng mình ngủ, còn muốn ngủ chung giường với mình, nói không chừng sẽ còn đắp chung chăn với mình nữa.

Mấy cụm từ như là "người ấy nhào vào lòng ta", "tự nguyện dâng hiến" gì gì đó đều lóe lên một lượt trong đầu Tạ Trí.

"Cậu chắc chưa?" Hắn nói với giọng thật khẽ.

Nhưng không hiểu sao Kỷ Tô lại nghe ra chút ý tứ cảnh cáo.

"Không được sao?"

Tạ Trí hơi nghiến răng, mở miệng cười nói: "Được chứ, sao lại không được?"

Kỷ Tô thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ mặt đầy cảm kích: "Tôi biết ngay cậu là người tốt mà."

Hệ thống: [... Cậu thật đúng là "một câu khen người tốt là đủ chinh phục cả thiên hạ" nhỉ.]

Hệ thống phát hiện vị ký chủ này của nó không chỉ có dung mạo làm xao xuyến lòng người, mà còn luôn luôn biết nói những lời làm vừa lòng đẹp ý người khác vào thời điểm thỏa đáng, cộng thêm cái giọng điệu mềm mại này, cái ánh mắt tin tưởng ỷ lại này, cùng với sự ve vãn như có như không này nữa...

Không ai có thể thờ ơ trước những điều ấy.

Đây chỉ mới là ngày thứ hai cậu vào phó bản, thế mà đã có hai vị NPC chất lượng cao sa lưới rồi.

Cũng không biết cậu cố ý hay chỉ là vô tình nữa.

Kỷ Tô: [Hắn thích giúp đỡ người khác như vậy, đối với một người có thể xem như là người lạ như tôi mà hắn còn sẵn lòng giúp đỡ không hề nghĩ ngợi nữa, chẳng lẽ không xứng với hai chữ "người tốt" này hay sao?]

Hệ thống: [... Cậu nói phải.]

Hệ thống không tỏ ý kiến, thậm chí còn cảm thấy không thể ngờ được, thật là khó tin.

Góc nhìn của hệ thống có thể nhìn thấy thẻ ID ghi thông tin giản lược của NPC, căn cứ vào thân phận, địa vị và năng lực mà các NPC sẽ được phân chia thành nhiều cấp bậc khác nhau.

Thẻ ID của Tạ Trí và Hạng Huyền đều có màu vàng kim, đã vậy còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh nữa.

Ánh sáng kia thật sự quá chói mắt, ẩn chứa sự cao quý đằng sau.

Ngoài những điều đã biết - ví dụ như hai người họ đều là học sinh cấp ba, thì những thông tin còn lại trên thẻ đều bị sương mù che phủ, đang trong trạng thái bị ẩn, không thể truy cập.

Nhưng về ánh sáng màu vàng kim cực kỳ đặc trưng này thì hệ thống chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay.

Đó là tiêu chí đặc biệt mà chỉ những NPC cấp S mới có.

NPC cấp S thích giúp đỡ mọi người ư? Còn là "người tốt" nữa á?

Nếu truyền tin tức này ra thì những người chơi lâu năm trên diễn đàn - những người đã bị NPC hãm hại không biết bao nhiêu lần, vì mù quáng dễ dàng tin tưởng nhân vật trong phó bản mà phải trải qua bao nhiêu trắc trở - sẽ cười rụng răng luôn.

Lời khuyên của họ đối với người chơi mới từ đầu chí cuối đều chỉ có đúng một câu, một câu mà họ đã học được từ vô số sinh mạng, máu và nước mắt.

Đừng bao giờ trao niềm tin và tình cảm cho bất cứ NPC nào trong phó bản.

Nghe Kỷ Tô phát "thẻ người tốt" cho mình, Tạ Trí vừa thấy sung sướиɠ trong lòng vừa có chút nghi hoặc.

Chuyện này thì liên quan gì đến việc hắn là người tốt?

Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

"Ký túc xá số 301, căn hộ đơn." Tạ Trí lấy một chiếc chìa khóa màu bạc ra từ trong ba lô, đưa cho Kỷ Tô.

Sau khi thiếu niên nhận chìa, ánh mắt hắn lại dần dần trở nên u ám nặng nề và sâu thăm thẳm, cuối cùng ngưng đọng thành một mặt biển mênh mông vô bờ trước cơn bão tố, nhìn thì có vẻ phẳng lặng yên bình đấy, nhưng thực ra đã bắt đầu ấp ủ gió lốc.

"Diện tích rất lớn, khả năng cách âm... cũng rất tốt." Giọng nói thanh thoát của nam sinh ấy dần dần chuyển thành khàn khàn trầm thấp và tối tăm, mang theo ẩn ý mà chỉ có người trưởng thành mới hiểu.

Kỷ Tô không nghe ra ẩn ý này.

Không nhận được hồi đáp, Tạ Trí kìm nén buộc bản thân phải dời mắt đi, không nhìn thiếu niên nữa.

Tốc độ máu chảy bất giác tăng nhanh, cơ thể nóng lên, trái tim cũng nảy lên thình thịch.

Khác với sự nóng lên khi chơi bóng rổ hoặc tập thể dục, đây là cái nóng bứt rứt không yên, miệng đắng lưỡi khô, mặt đỏ tai hồng.

Cứ luôn không kìm được muốn làm chút chuyện gì đó.

Ánh mắt chuyển động theo bản năng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Kỷ Tô, cùng với vòng eo thon nhỏ đến mức cứ như chỉ cần dùng một tay là đủ để giữ chặt.

Cổ chân của Kỷ Tô vừa trắng vừa thon, giấu trong chiếc quần đồng phục to rộng rồi cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thi thoảng lại lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết theo động tác đung đưa của cậu, hơn nữa còn thấy cả những đường tĩnh mạch đẹp như dây leo uốn lượn trên đó.

Đôi tất trắng bằng vải cotton phác họa phần mắt cá chân nhô cao, lên trên chút nữa là vết hằn màu hồng nhạt do bị ép xuống mà có.

Tạ Trí kiên nhẫn tự nhủ với mình là đừng vội.

Lúc hắn rời đi, tay chân cứ lâng lâng nhẹ hẫng.

Nam sinh cấp ba non nớt lần đầu tiên gặp được người mà mình ái mộ nhiều đến vậy, ngay cả việc hít thở chung một bầu không khí thôi cũng cảm thấy có vị ngọt của tình yêu.

Làm bộ làm tịch ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn không tài nào giấu được sự thật rằng con tim mình đang điên cuồng rung động.

Hai người với mạch não hoàn toàn không chung đường, một người thì hiểu lầm là sẽ xảy ra chuyện gì đó, còn người kia thì chỉ xem như mình đang đến ở nhờ nhà bạn bè.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lần giao thiệp này vẫn khiến cả hai đều thấy hài lòng.

***

Kỷ Tô tự nhận là mình đã tìm được cách giải quyết chuyện bị bóng đè, trái tim vẫn luôn thấp thỏm đã thả lỏng được đôi chút.

Cậu nán lại trong tiệm trà sữa rất lâu.

Không dám về phòng học, cũng chẳng dám về ký túc xá.

Đá viên trong trà sữa đã tan thành nước từ lâu, theo thời gian, nhiệt độ cũng dần dần tăng lên, từ vị ngon mát lạnh biến thành ấm ấm, uống không ngon như trước nữa.

Kỷ Tô dùng ống hút cẩn thận hút lấy trân châu và thịt dừa, hấp thụ một chút vị ngọt nhỏ nhoi ấy.

Viên kẹo sữa cuối cùng cũng bị cậu lấy ra nhìn một chút rồi lại hết sức cẩn thận cất trở vào.

Kẹo sữa đã hơi tan chảy, cầm trong lòng bàn tay cũng có cảm giác hơi dính nhớp, nhưng cậu không nỡ vứt mà cũng chẳng nỡ ăn.

Chỉ có thể lấy ra ngắm nghía cho đỡ thèm.

Kỷ Tô khe khẽ thở dài.

Cậu muốn đi siêu thị mua một ít kẹo, nhưng trên người không có tiền mặt, cũng chẳng có điện thoại di động, căn bản không có cách nào để thanh toán cả.

Ngài hệ thống bảo là điện thoại của cậu được cất trong ngăn kéo ở phòng ký túc xá, vì lâu quá không dùng nên đã hết pin tắt máy từ đời tám hoánh nào rồi.

Nếu cần dùng thì phải về lấy, rồi còn phải sạc pin một lúc lâu nữa thì mới sử dụng bình thường được.

Kỷ Tô rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám quay về đó.

Dù đang là ban ngày ban mặt, trên đỉnh đầu có mặt trời vừa to vừa chói, cậu vẫn không dám trở về căn hộ ký túc xá âm u rùng rợn kia.

Hơn nữa lúc này còn đang trong giờ học, chắc chắn trong ký túc xá sẽ vắng hoe không một bóng người.

Lỡ như gặp phải chuyện nguy hiểm gì thì sẽ không may mắn như tối hôm qua nữa.

Kỷ Tô ở lại trong tiệm trà sữa mãi đến buổi chiều thì mới đứng dậy rời đi.

Đi bộ đến ngã rẽ ở khu giảng đường, cậu bỗng thấy một nhóm người bước về phía này.

Những người đó rất kỳ lạ.

Trên mặt và trên thân thể đều có vết thương hoặc nhiều hoặc ít, xanh xanh tím tím một mảng, hơn nữa còn đang chảy máu không ngừng.

Kẻ tấn công hoàn toàn không nương tay, chuyên chọn những chỗ yếu ớt và dễ gây tổn thương như sống mũi hay hốc mắt.

Chỉ cần nhìn mức độ thương tích này thôi cũng có thể mường tượng được sức lực khủng khϊếp của kẻ đó khi đánh người ta.

Người cầm đầu của nhóm người này có vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, hai mắt có sự phẫn nộ âm hiểm sắp tràn cả ra ngoài, miệng thì hùng hùng hổ hổ chẳng biết đang lầu bầu cái gì, chân thì cất bước vội vàng hấp tấp, thi thoảng lại lia ánh mắt như mang tia điện xẹt qua những góc tối, như thể đang tìm kiếm ai đó.

Nếu ở khoảng cách gần một chút, thậm chí còn có thể ngửi được mùi máu nồng nặc trên người bọn họ.

Không biết là máu của chính họ hay là máu của người khác dính lên.