Cậu vừa nhớ đến chuyện đã xảy ra thì lại không khỏi sợ hãi, suýt nữa đã không kìm được khóc òa lên.
Hạng Huyền cụp mắt, nhìn chằm chằm vào cậu vài giây với ý tứ không rõ.
Sau đó hắn đưa ngón tay với các khớp ngón rõ ràng của mình ra, thong thả ung dung cài lại những chiếc cúc đã bị Kỷ Tô dụi cho bung ra.
Động tác này của hắn cực kỳ thong dong mà còn vui tai vui mắt, mãi cho đến khi cài xong chiếc cúc cuối cùng, che đậy hoàn toàn phần da thịt lộ ra, hắn mới dùng giọng điệu hờ hững để lặp lại: "Có ma à?"
"Thật sự có...!" Kỷ Tô sợ Hạng Huyền không tin, gấp gáp nói: "Tôi vốn đã bật đèn ngủ, nhưng không biết từ khi nào mà đèn bị tắt, sau đó thì nó xuất hiện."
"Tôi hoàn toàn không nhúc nhích được, cũng không mở được mắt ra, hít thở cũng càng lúc càng khó khăn, cả người giống như bị trói chặt trên giường vậy, có phải là bị bóng đè hay không..."
Hạng Huyền ngắt lời cậu: "Đèn bàn bị tắt có thể là do mạch điện bị hở, cũng có thể là do cậu nhổm dậy tắt đèn trong lúc đang mơ ngủ, còn về chuyện bị bóng đè mà cậu nói, bên lâm sàng đã giải thích đó là chứng tê liệt khi ngủ."
Kỷ Tô: "..."
Cậu ấm ức mím môi, lí nhí phản bác: "Tại sao cậu lại không tin tôi, thật sự có thứ đó mà."
"Nó còn nói chuyện với tôi nữa, rồi còn..." Kỷ Tô hơi khó mở miệng, chỉ nói mập mờ: "Nó còn sờ tôi."
"Sờ cậu?" Ánh mắt Hạng Huyền hơi lóe lên, hỏi: "Sờ chỗ nào của cậu?"
Thấy nét mặt của Hạng Huyền đã thả lỏng, để làm cho hắn tin tưởng mình hơn, Kỷ Tô đã kéo vạt áo ngủ của mình lên, để lộ nửa đoạn eo trắng nõn thon mềm.
Trên vòng eo trắng đến mức phát sáng có hai dấu tay xanh tím rõ mồn một.
Như thể đã bị kẻ nào đó nắm chặt và dâʍ ɭσạи một phen.
Trên hõm eo mềm mại cũng có dấu vết đỏ thẫm giao nhau, kéo dài xuống dưới, ẩn nấp vào lưng quần to rộng.
Kỷ Tô gượng gạo nghiêng đầu, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút dấu vết.
Nhưng cảnh tượng quá mức "thảm thiết" này đã đủ làm cho cậu khϊếp sợ.
Cậu biết da thịt mình rất dễ bị hằn dấu vết, cũng mơ hồ nhớ được là "khí lạnh" kia ngoài việc bóp phần thịt mềm trên má cậu thì cũng... cũng đã làm một vài chuyện quá đáng khác nữa.
Nhưng cậu đâu có ngờ là dấu vết trên cơ thể mình sẽ nghiêm trọng đến vậy.
"Thật sự có..." Sợ sẽ phạm vào điều kiêng kị nào đó nên ngoài lần đầu tiên thì Kỷ Tô không còn nhắc đến chữ kia nữa.
"Tôi không nói dối đâu mà."
Để gia tăng mức độ đáng tin, cậu lại tiếp tục xắn ống quần mình lên.
Trên cổ chân thon gọn vừa phải cũng có vài dấu tay rõ mồn một.
Lực đè của dấu tay này không mạnh bằng trên hõm eo, cho nên nơi này chỉ hơi ửng đỏ một chút, một chốc lát nữa thôi là sẽ hoàn toàn biến mất.
Ngoài dấu vết này, phần thịt mềm trên chân thiếu niên cũng phủ đầy mấy dấu vết đỏ đỏ tím tím.
"Để tôi kiểm tra xem sao."
Giọng Hạng Huyền hơi khàn đi, hắn ngồi xổm quỳ một chân xuống, dùng ngón tay siết chặt cổ chân của Kỷ Tô.
Phần thịt mềm kia hơi lõm xuống, tạo thành một vòng cung đẹp mắt.
Mắt Hạng Huyền tối sầm lại, ngón cái đặt trên ngón trỏ, ướm vào dấu tay kia.
Chiều rộng ngón tay không khác biệt bao nhiêu so với ngón tay hắn, có vẻ như là tay của đàn ông trưởng thành.
Nhưng hắn không tỏ ý kiến gì với chuyện "có ma" mà Kỷ Tô nói, nội tâm hắn càng thiên về hướng suy luận là Kỷ Tô đang bày trò để lừa gạt hắn.
Dù sao thì cậu cũng theo đuổi người khác đến mức nổi tiếng khắp trường.
Danh sách theo đuổi công khai đã có tận ba người, chẳng biết cậu còn theo đuổi thêm bao nhiêu người trong lén lút nữa.
Sự bất mãn rất nhỏ lóe lên trong mắt Hạng Huyền, sau đó hắn từ từ khép lòng bàn tay lại.
Mang theo dấu vết do kẻ khác để lại, dùng điệu bộ yếu ớt đáng thương này để cầu xin sự giúp đỡ của hắn, vậy thì cậu thật sự đang sợ hãi và uất ức, hay là đang dùng một kiểu khác để dụ dỗ hắn đây?
Nhưng không thể không nói, so với mấy cách dây dưa tầm thường đáng xấu hổ trước kia, lần này quả thật là vừa hoàn hảo vừa cao siêu.
Khiến cho trái tim đã lâu không rung động của Hạng Huyền cũng nổi lên gợn sóng nhấp nhô.
Hạng Huyền trầm giọng nói: "Hắn ức hϊếp cậu như vậy, cậu không phản kháng à?"
Kỷ Tô bị hỏi mà ngớ người: "Có chứ, nhưng mà tôi không cử động được."
Không cử động được, nên chỉ có thể nằm im mặc cho người ta xâu xé.
"Thật đáng thương."
Đầu ngón tay hắn khẽ vuốt ve trên xương cổ tay cậu, khiến cậu rùng mình trong thoáng chốc.
Kỷ Tô cứng đờ người, muốn mở miệng bảo nam sinh này đừng sờ nữa, nhưng Hạng Huyền cũng đã rút tay về.
Cậu hơi xấu hổ thả ống quần xuống cho đàng hoàng, sau đó kéo vạt áo Hạng Huyền với vẻ nịnh nọt, lông mi hãy còn vương nước mắt: "Tôi có thể qua ngủ ở phòng cậu được không?"
"Tôi thật sự sợ lắm, không dám về phòng nữa."
Hạng Huyền không nói không rằng.
"Tôi chỉ ngủ dưới sàn cạnh giường cậu là được rồi, thật sự thật sự sẽ không cản trở gì cậu."
Kỷ Tô cắn cắn môi, nói tiếp: "Tôi không có thói quen xấu, không cáu kỉnh khi thức dậy, cũng sẽ không nghiến răng hay là mộng du nói mớ, chỉ chiếm một không gian nhỏ xíu thôi là đủ rồi."
Kỷ Tô đưa tay minh họa cho cái "nhỏ xíu" mà mình nói, rồi mềm giọng kêu: "Năn nỉ cậu mà."
Hạng Huyền: "..."
Kỷ Tô với sắc mặt tái nhợt vẫn cố gắng hết sức thể hiện sự ngoan ngoãn nghe lời của mình, thần sắc của cậu vẫn còn lộ chút vẻ kinh hoảng, cánh môi vốn luôn luôn đỏ mọng cũng hơi trắng bệch, dường như đã thật sự trải qua chuyện gì đó rất khủng khϊếp.
Nếu nói tất cả những biểu hiện này đều là diễn kịch, vậy thì cũng quá hoàn hảo không chút sơ hở, không chê vào đâu được.
Nghe lời cầu xin ngọt ngào và mềm mại này của Kỷ Tô, đáy lòng Hạng Huyền dần dần dâng lên cảm xúc thương tiếc.
Thậm chí hắn còn muốn ôm cậu vào lòng, dịu dàng lau nước mắt cho cậu, dỗ dành cho cậu vui vẻ.
Nhưng hắn không bộc lộ gì cả, biểu cảm vẫn cứ lạnh lùng hờ hững như vậy.
Hắn thầm nghĩ, dù chỉ là diễn kịch thì có lẽ cũng sẽ không ai từ chối lời thỉnh cầu này của Kỷ Tô.
"Lấy chăn của cậu, đi theo tôi."