Đèn trong phòng khách chỉ chiếu sáng được một góc phòng ngủ, những chỗ còn lại đều tối om om chẳng có chút ánh sáng nào rọi đến, trông cứ như cái miệng khổng lồ của một con quái vật ở vực sâu nào đó, vừa đáng sợ vừa quái đản.
Kỷ Tô sợ Hạng Huyền chờ lâu sẽ mất kiên nhẫn, càng sợ hắn sẽ đột ngột đổi ý không cho mình ở nhờ trong phòng hắn nữa.
Nên cậu đành phải lấy hết can đảm lao vào phòng.
Trong phòng vẫn còn chút hơi lạnh quanh quẩn, những phần da tiếp xúc với không khí lập tức nổi da gà, lông tơ trên lưng cũng dựng ngược, cứ như có con rắn độc máu lạnh trườn lên, khiến cậu không kìm được rùng mình.
Chưa đi được đến mép giường mà Kỷ Tô đã bắt đầu nhũn chân.
Chiếc chăn lụa vốn luôn luôn ấm áp mềm mại bấy giờ lại giống như vừa được lấy ra từ tủ đông, tản ra từng đợt từng đợt khí lạnh thoang thoảng, thấm một mạch vào tận xương tủy.
Kỷ Tô phát ra một âm rung vừa nhỏ vừa nhẹ.
Cũng chẳng biết là do bị lạnh quá mức hay là bị dọa sợ.
Hạng Huyền nhìn qua với vẻ suy tư, vốn đang nửa tin nửa ngờ về chuyện có ma, bây giờ cũng đã tin bảy tám phần.
Nếu không phải diễn viên chuyên nghiệp chính thống, dù là ai cũng sẽ không thể biểu diễn xuất sắc được như vậy. Huống chi, mấy trò diễn của Kỷ Tô trước giờ vẫn luôn vụng về như vậy, chỉ cần cậu đứng trước mặt hắn thôi là hắn đã thừa biết cậu đang có mưu đồ gì.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy khả năng cao là Kỷ Tô chỉ đang thần hồn nát thần tính, có khi đêm hôm khuya khoắt ngủ đến mức lơ tơ mơ, bị ảo giác gì đó rồi lầm tưởng ác mộng là thật.
Còn về những dấu vết lưu lại kia, Hạng Huyền càng nghiêng về suy nghĩ là do người nào đó khác để lại hơn.
Dấu ngón tay xanh tím trên làn da non mịn có chút ý tứ mờ ám, lưu lại ở vị trí mà sẽ khiến người ta liên tưởng sâu xa, thể hiện rõ ràng ham muốn chiếm hữu của đối phương.
Ngón cái và ngón trỏ của Hạng Huyền chà xát một phen, nhớ đến xúc cảm khi hắn nắm lấy khớp cổ tay của Kỷ Tô.
Bóng loáng nhẵn mịn, cứ như chạm vào một miếng đậu hũ non vậy.
Có lẽ "người kia" cũng không dùng bao nhiêu sức lực, chẳng qua là vì da thịt Kỷ Tô cực kỳ dễ bị hằn dấu, đυ.ng chạm một chút là đỏ lên ngay, nên mới trông có vẻ nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên, Hạng Huyền cụp mi hòng che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt mình, có một chuyện không thể không thừa nhận, đó là hiện giờ Kỷ Tô quả thật đáng yêu hơn trước kia rất nhiều, cũng càng... có sức hút hơn.
Chẳng phải chính hắn cũng đã bị cậu "quyến rũ" thành công rồi đó sao? Nên mới chịu thương chịu khó, đêm hôm khuya khoắt không lo đi ngủ mà lại ở đây nghe cậu thút tha thút thít nói mấy vụ gặp ma gì gì đó.
Nếu cậu có thể duy trì trạng thái như vậy, hắn cũng không phải là không thể...
Về chuyện không thể thế nào thì Hạng Huyền chưa kịp nghĩ tiếp.
Bởi vì hắn thấy thiếu niên đã ôm gối đầu và chăn của cậu rồi run rẩy bước về phía này.
Hắn cũng tiện tay cầm phụ, rồi dẫn Kỷ Tô về phòng mình.
Phòng của Hạng Huyền có phong cách lãnh đạm hệt như con người hắn, đâu đâu cũng ngập tràn hơi hướng giản lược, ngoài cái giường và tủ quần áo nhất định phải có thì không có thêm món đồ trang trí nào.
Bởi vậy nên trông có vẻ trống trơn, chẳng có đồ đạc gì cả.
Kỷ Tô vô cùng ngoan ngoãn trải chăn ra sàn, rồi tranh thủ lúc Hạng Huyền không để ý, cậu lại len lén xê dịch đệm chăn về phía hắn.
Nhích mãi nhích mãi đến khi sát vào mép giường của Hạng Huyền thì cậu mới cẩn thận ngừng động tác.
Cậu thật sự rất sợ, sợ vô cùng.
Ngay cả sự bình tĩnh hiện giờ cũng phải miễn cưỡng lắm mới duy trì được, phần eo và chân mà sinh vật không rõ hình hài kia xoa nắn hồi nãy cứ như đã bị in lên dấu ấn nào đó, cứ nóng lạnh luân phiên, khiến cậu thấy cực kỳ khó chịu.
Chỉ có cách nhích lại gần Hạng Huyền càng gần càng tốt thì mới có thể giảm bớt một chút nỗi sợ.
Sau khi cậu vào phòng Hạng Huyền, cả chăn và gối đều trở lại bình thường.
Kỷ Tô chỉ chần chừ vài giây, rồi đắp chăn thật kỹ.
So với việc để toàn thân phơi ra ngoài, cách quấn chặt chăn này vẫn làm cho cậu có cảm giác an toàn hơn.
"Hạng Huyền ơi, cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt."
Hạng Huyền: "..."
Dù Hạng Huyền lạnh nhạt không đáp lại, Kỷ Tô vẫn cứ chăm chăm nói phần của mình: "Nếu cậu thích cái gì, hoặc là có chuyện gì cần người khác hỗ trợ, tôi nhất định sẽ không chối từ."
Hệ thống: [Nhiệm vụ cá nhân 2 - Nói lời yêu thương với Hạng Huyền: tiến độ nhiệm vụ đã đổi mới.]
[Đinh! Thanh tiến độ hiện đã đạt mức 20%]
Tiến độ nhiệm vụ đột nhiên đổi mới, làm Kỷ Tô ngỡ ngàng ngơ ngác.
[Ủa, ủa?!] Kỷ Tô giật mình, nói với vẻ khó mà tin nổi: [Cái này cũng tính nữa sao?]
Hệ thống: [Xét đoán không sai sót, vậy chính là có tính.]
Kỷ Tô hơi phấn khích: [Vậy có phải là tôi nên tiếp tục nói thêm chút lời gì đó không?]
Kỷ Tô không ngừng cố gắng, tạm thời quên đi nỗi sợ gặp ma, nói một tràng những lời ngon tiếng ngọt.
Thế mà tiến độ nhiệm vụ liên quan đến Hạng Huyền chỉ dâng lên 5% cho có, rồi sau đó không còn tăng thêm nữa.
Cậu nói đến mức khô miệng khô lưỡi, chỉ thiếu điều sắp tâng bốc Hạng Huyền lên tận mấy tầng mây.
"Cậu nói nhiều như vậy, không thấy mệt à?" Giọng Hạng Huyền rất bình tĩnh, nhưng ngữ khí đã có chút dao động không dễ phát hiện.
Có lẽ vì muốn kìm nén sự khác thường của mình, hắn khựng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Yên tâm, sẽ không đuổi cậu ra ngoài."
Kỷ Tô ngẩn ngơ một phen, rồi mới hiểu được ý của Hạng Huyền.
Hạng Huyền cho rằng cậu nói những lời này để lấy lòng hắn vì sợ bị hắn đuổi đi sao?
Tuy Kỷ Tô không có chủ ý muốn "lấy lòng" hắn, nhưng quả thật là ngoài câu đầu tiên ra thì những "lời ngon tiếng ngọt" sau đó đều không phải lời thật lòng.
"... Cảm ơn cậu."
Thêm 5% thôi là Kỷ Tô đã thấy thỏa mãn rồi.
Cậu đã dò ra được một chút bí quyết, nhiệm vụ này có lẽ có liên quan đến mức độ tin tưởng của đối phương.
Nói cách khác, nếu Hạng Huyền tin lời cậu nói, cảm thấy cậu đang chân thành thật lòng khen ngợi hắn thì thanh tiến độ sẽ dâng lên.
Ngặt nỗi những lời sau đó của cậu càng lúc càng khoa trương, hoàn toàn thoát khỏi phạm trù thực tế.
Bởi vậy nên dù có nói ngọt đến mức nào thì Hạng Huyền cũng không tin.
Tiến độ nhiệm vụ cũng sẽ trì trệ không tăng thêm.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Kỷ Tô đã biết mình không thể nóng vội, sau này vẫn còn thời gian.
Khen ngợi cũng tương đương với "nói lời yêu thương", vậy thì những nhiệm vụ khác, ví dụ như "tỏ tình với Tạ Trí"... có phải cũng có chỗ để "lách luật" hay không?
Cậu nuốt nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng hơi khàn của mình, rồi mềm giọng nói: "Ngủ ngon nha, Hạng Huyền."
Hạng Huyền vô thức muốn đáp lại một câu chúc ngủ ngon, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trong phòng nay bỗng có thêm một người.
Ngay dưới giường hắn, một cục nho nhỏ, mềm mềm.
Trong hơi thở còn mang chút sự ngọt ngào, cứ xăm xăm ập đến trước mặt, mãi cho đến khi không khí trước mặt hắn đều thấm vị ngọt vừa giống hương hoa vừa tựa hương sữa kia thì mới chịu ngừng tiến công.