"Khí lạnh" tách hai hàm răng của Kỷ Tô ra rồi ngắm nghía cả buổi, dường như còn muốn khám phá vào bên trong khoang miệng đỏ mềm của thiếu niên này, nhưng chẳng biết tại sao đến phút chót lại chần chừ, ngừng động tác.
Kỷ Tô bị lạnh đến mức hàm răng cũng run lập cập.
Ổ chăn vốn được bao bọc kín kẽ giờ lại trở thành nơi ẩn nấp cho khí lạnh, thực thể rét buốt ở dạng khí ấy đi dọc một mạch xuống theo ngực của Kỷ Tô, cách một lớp áo ngủ hơi mỏng, cứ thấm từ da vào bên trong một cách không thèm kiêng nể gì.
Mãi cho đến khi toàn bộ xương cốt đều bị hơi lạnh xâm chiếm.
Cậu có thể cảm nhận được một tầm mắt lạnh căm căm như đã ngưng tụ lại thành mũi tên sắc bén, đang lạnh lùng quét qua từng tấc da thịt mình cứ như đang săm soi một món đồ vậy.
Kỷ Tô bắt đầu run rẩy trong vô thức, hơi lạnh thở ra biến thành từng luồng khí trắng nho nhỏ, màu môi bị lạnh đến mức tái nhợt, thịt môi cũng hơi run.
Cậu vốn đã mảnh mai yếu ớt, đã bao giờ bị đối xử ác liệt như vậy đâu, lông mi bị nước mắt làm ướt nên dính bết vào nhau trên mí mắt, đuôi mắt cũng ửng lên màu đỏ nhạt tủi hờn.
Trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.
Hệt như một con búp bê để mặc cho người ta chơi đùa tùy thích.
Sinh vật chưa rõ nào đó như đã bị mê hoặc, lơi lỏng sức lực đang khống chế môi răng của thiếu niên này, bị màu đỏ tuyệt đẹp nơi đuôi mắt cậu thu hút sự chú ý, muốn chạm nhẹ vào một chút, để xem liệu có thể tạo ra màu sắc đẹp hơn nữa hay không, hoặc là có thể tạo ra phản ứng thú vị hơn nữa hay không...
Nhưng vào lúc này, một người đang không thể cử động tay chân, chỉ còn hàm răng là có chút khả năng hoạt động như Kỷ Tô lại âm thầm tích góp một chút sức lực, nhằm vào cái tay đang bắt giữ mình, ừm... hẳn là "tay", tuy không cảm nhận được sự tồn tại của ngón tay, cũng không cảm nhận được da thịt gì...
Nhưng Kỷ Tô với thần trí mơ hồ đã không còn để ý được nhiều điều như vậy, cứ nhằm vào đó mà hung hăng cắn xuống.
Tuy nhiên, cậu đã đánh giá thấp mức độ đau nhức của thịt trên má mình, cũng đánh giá quá cao phạm vi hoạt động của chính mình, cho nên hành động cắn mà cậu cảm thấy là rất hung tợn này, trên thực tế lại chẳng khác gì một bé mèo đang chơi đùa với chủ nhân, dùng răng nghiến vào tay chủ nhân mấy lần nhẹ xìu.
"Thật là một bé mèo không nghe lời."
Những lời này được nói ra dọc theo vành tai trắng hồng của Kỷ Tô.
Ngữ khí âm u, nhưng cũng trộn lẫn với thứ cảm xúc chưa biết tên mà chính "nó" cũng không phát hiện.
Dường như "nó" còn muốn nói thêm cái gì đó nữa, hoặc chỉ đơn thuần là không muốn buông tha cho Kỷ Tô, muốn dọa cậu thêm lần nữa, để xem liệu cậu có sợ hãi khóc ra tiếng hay không, dáng vẻ rớt nước mắt khóc thút thít của cậu nhất định sẽ càng xinh đẹp quyến rũ hơn nữa.
Nhưng ngay giây phút "nó" muốn biến ý nghĩ này thành sự thật, cửa của một căn phòng ngủ khác lại bất chợt phát ra âm thanh, một tiếng "két" bén nhọn vang lên, theo sau là tiếng bước chân khẽ khàng trong phòng khách.
Có lẽ đã cảm nhận được khí lạnh thấu xương truyền ra từ khe cửa, Hạng Huyền chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định cất bước đến trước cửa phòng ngủ của Kỷ Tô.
Chỉ đứng trước cửa thôi mà khí lạnh như sắp hóa thành nước đá đã ập vào mặt, pha lẫn với hơi thở âm u lạnh lẽo, khiến cho Hạng Huyền tỉnh ngủ ngay tức thì.
Động tác gõ cửa dừng lại, Hạng Huyền hơi cau mày.
Thậm chí hắn còn thấy hơi nghi ngờ chẳng biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Ngoài việc Kỷ Tô luôn dây dưa không ngớt khiến hắn cực kỳ phiền chán, hai người hoàn toàn không có giao lưu gì khác, thậm chí còn không tính là bạn bè.
Dù Kỷ Tô có bị cảm lạnh vì bật quạt điều hòa quá mạnh thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng chẳng biết tại sao trước mắt Hạng Huyền lại bất chợt hiện lên hình ảnh thiếu niên ngẩng mặt với mình, khuôn mặt nhỏ trắng hồng tràn ngập sự bất lực và kinh hoảng, cặp mắt rơm rớm nước nhìn mình với vẻ khẩn cầu...
Hệt như lúc ấy bị ma xui quỷ khiến đồng ý ở lại ký túc xá, lúc này hắn cũng giống như bị mê hoặc, gập ngón trỏ lại gõ ba cái vào cửa phòng.
Cánh cửa đóng chặt cũng không cách âm được bao nhiêu, Hạng Huyền loáng thoáng nghe được tiếng rêи ɾỉ nói mớ và tiếng thở bỗng trở nên dồn dập gấp gáp của Kỷ Tô, cách một lớp ván cửa hơi mỏng, theo kẽ hở của khe cửa, âm thanh ấy cứ như vậy truyền thẳng vào lỗ tai hắn.
Mắt Hạng Huyền hơi tối sầm xuống, trong thoáng chốc thế mà lại không rời đi.
Mãi cho đến khi thiếu niên mang theo một thân sực nức mùi thơm ngọt ngấy kéo cửa ra, rồi hệt như một con thỏ nhỏ hoảng loạn mất phương hướng, bổ nhào vào lòng hắn.
Hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn ra sức bám lên vai hắn.
Giống như dây tầm gửi quấn quanh thân gỗ cao lớn, yếu ớt bất lực bám vào người hắn.
Thân thể cậu còn không ngừng run rẩy, chẳng biết bị cái gì dọa sợ mà trong tiếng hít thở dồn dập còn nghe được tiếng nức nở nho nhỏ mỏng manh, dù đã cố tình đè nén thì vẫn vô tình để lọt ra ngoài.
Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, Hạng Huyền cũng chỉ đón lấy cậu theo bản năng.
Kỷ Tô cứ như một bé mèo không có cảm giác an toàn, liều mạng chui vào l*иg ngực hắn, dụi khuôn mặt đã bị lạnh đến mức rét run vào ngực hắn, hấp thụ hơi ấm trên người hắn.
Tay Hạng Huyền chẳng biết đặt ở đâu, chỉ có thể thõng xuống hai bên người, đầu ngón tay vô tình chạm phải hai cái hõm nhỏ mềm mại trên eo người ta.
Cả hai đều bị đứng hình cùng một lúc, sau đó Kỷ Tô mới nhận ra mình đang làm gì.
Cả người cậu đều đang treo trên người Hạng Huyền, hai tay ôm cổ hắn, cọ xát đến nỗi làm cho cái áo được cài cúc đàng hoàng bị bung hai cúc ra, và mặt cậu đang chạm vào làn da ấm áp của người ta.
Tư thế thân mật khăng khít, kiều diễm và ám muội như vậy... chỉ có tình nhân mới làm với nhau thôi.
Kỷ Tô đỏ bừng mặt, nhanh chóng lùi về sau một bước.
Rồi cậu ngập ngừng nói: "Xin lỗi cậu, tôi không cố ý đâu."
Giọng nói lí nhí yếu ớt còn lẫn với tiếng khóc nghẹn ngào, hốc mắt đo đỏ, khóe mắt ngấn lệ.
Kỷ Tô hít hít mũi, không nhịn được tiến lên một bước đến gần Hạng Huyền.
"Trong phòng tôi, có... có ma."