Nghịch Thiên Cải Mệnh: Quyển 2

Chương 10-2: Huyết Lưu Thành Hà

Lúc này, một cơn gió dữ cuốn theo khói bụi mù mịt đột nhiên ùa vào chính điện. Trong ánh sáng mờ nhạt còn sót lại của những cây nến chưa bị dập tắt, bóng dáng cao ráo của một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Hắn bước từng bước vào đại điện, y phục nổi bần bật trong không gian thiếu sáng. Khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén chứa đầy sát khí.

Mã Thái quốc công hét lên, âm giọng hòa lẫn với tiếng kêu la vì kinh hãi của mọi người trong điện:

“Người đâu! Hộ giá!”

Nói đoạn ông giữ chắc trường kiếm trong tay, cẩn trọng quan sát tiếp lời:

“Quốc sư, ngươi đang làm trò gì vậy?”

Bóng dáng người đàn ông dần dần lộ ra khi cơn giông mù mịt tản bớt: Chính là Tần Kế!

Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay. Một luồng khí lạnh như cắt da cắt thịt liền xé gió vun vυ't trong không gian. Đám vệ binh bên cạnh Trình Tranh gục xuống, máu phun tung tóe bắn đầy mặt y, nhuộm đỏ cả nền đá.

Quốc vương nấp sau đám cấm vệ quân ra lệnh:

“Bắn!”

Những âm thanh ‘đùng đoàng’ vang lên liên hồi, nhưng Trình Tranh hoàn toàn không hề hấn gì. Bởi Tần Kế đang đứng chắn trước Trình Tranh, xung quanh họ là một kết giới bảo vệ vững vàng.

Đạn bay tới đυ.ng trúng kết giới đều bị hất văng ngược lại. Rất nhiều viên đã ghim trúng những người vô tội xung quanh.

Máu chảy thành dòng, ngập đến mắt cá chân những kẻ còn sống sót. Trình Tranh, bị trói chặt giữa đại điện, thất thần nhìn cảnh tượng chết chóc diễn ra nhanh như chớp trước mặt.

Y muốn hét lên ngăn cản Tần Kế nhưng cổ họng lại tuyệt nhiên chẳng phát ra được âm thanh nào. Thanh quản y như bị sức mạnh nào đó khóa chặt, một từ cũng không thể thốt ra thành lời.

Tần Kế bước ra khỏi kết giới, dáng vẻ ung dung như đang dạo chơi giữa chốn tử địa. Hắn di chuyển nhanh như bóng ma, nháy mắt đã xuất hiện giữa đám cấm vệ đang chĩa súng vào mình.

Tần Kế xoay nhẹ năm ngón tay, trong không gian vang lên âm thanh như tiếng kim loại bị bóp nát. Toàn bộ súng trên tay những người cấm vệ vặn vẹo như tàu lá chuối bị vò chặt thành nắm phế liệu.

Bọn họ chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy cổ họng mình bị cắt gọn. Máu tươi phun tung tóe, bắn đầy lên khuôn mặt tái mét của quốc vương đứng phía sau.

Tần Kế vung tay cướp lại quả cầu, động tác nhanh đến mức khiến quốc vương ngã quỵ trên đất. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ngập tràn sợ hãi của ông, mỉm cười thì thầm:

“Một đất nước nằm ngoài sự cai quản của thần, tồn tại được đến bây giờ đã là giới hạn cao nhất của các ngươi rồi.”

Nói đoạn, hắn nâng tay lên chuẩn bị tung đòn chí mạng, một tiếng nổ lớn vang lên cùng tiếng hét của Trình Tranh như xé toạc không gian:

“Đừng!”

Ngay cạnh chân Tần Kế, vết tích của tia sét vừa mới giáng xuống từ trời cao vẫn còn rõ mồn một.

Hắn ngước lên nhìn hiện tượng nguyệt thực lạ thường thông qua lỗ thủng lớn trên trần đại điện giật giật khóe môi lẩm bẩm:

“Đánh hay lắm. Nhưng nếu hôm nay các người không gϊếŧ ta, sớm muộn cái bàn cờ ấy cũng bị lật mà thôi.”

Không có lời đáp lại, nhưng mặt trăng đang di chuyển, lộ ra ánh sáng mặt trời tạo thành hình hài như khóe miệng cười tỏ ý thâm sâu.

Tần Kế phất tay quay lại chỗ Trình Tranh.

Cả người y đã có thể cử động tự do, thanh quản cũng không còn bị khóa nữa nhưng lại không thể nói ra thêm bất kỳ từ nào.

Bởi, cổ họng y sau tiếng hét thất thanh kia đã bị xé nát. Y nắm chặt cổ mình, ánh mắt ngấn nước liên tục thổ huyết.

Tần Kế nhìn y mỉm cười hài lòng, nghĩ thầm: “Trong thân xác này vẫn có thể phá được cả thuật Cấm Khẩu của ta. Rất tốt! Rất tốt!”

Nghĩ đoạn, hắn đặt tay lên vai y, cố định cơ thể đang run rẩy vì đau ấy. Một tích tắc sau, cả hai đã biến mất khỏi đại điện.

Quốc vương quỳ cạnh ngai vàng, chầm chậm nhìn quanh. Những cột trụ lớn trong đại điện, trước đây được chạm trổ tinh xảo và khảm đá quý giờ ánh lên màu đỏ của máu tươi. Dấu tay dính máu của những cấm vệ cố gắng bám víu trước khi ngã xuống để lại những vệt dài, trông như những đường khắc họa tuyệt vọng của sinh mệnh bị tước đoạt.

Tiếng ‘tí tách’ nhỏ giọt của máu vang vọng trong không gian chết lặng, tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của những người hấp hối chỉ càng làm nổi bật thêm sự im lặng đáng sợ đang bủa vây khắp đại điện.

Quốc vương ngồi phủ phục dưới đất, tay run rẩy chạm vào nền đá lạnh buốt. Đôi mắt ông không thể rời khỏi khung cảnh trước mặt. Mỗi góc nhìn, mỗi chi tiết đều như một mối thù khắc sâu vào tâm trí ông, khiến hơi thở ông trở nên gấp gáp và nặng nề.

Ông siết chặt tay lẩm bẩm:

“Thần sao? Tất cả các ngươi đều là đám quỷ dữ! Một ngàn năm, mười ngàn năm, rồi có một ngày phàm nhân sẽ là kẻ duy nhất thống trị thế gian này bằng trí tuệ!”