“Hạnh An không sợ.” Trong mắt cậu bừng sáng ánh lửa, từng chữ từng lời đều kiên quyết:
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!”
Thằng nhóc này, quả thực giống cha nó quá.
“Hay lắm, chí khí và cốt cách của con quả nhiên không hổ thẹn với cha con năm nào.”
Nhưng nhắc đến Tạ Bích, ánh mắt của Tạ Hạnh An liền nhanh chóng trầm xuống.
“Nghĩ đến cha con, năm ấy cũng là một trạng nguyên, ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy. Không chỉ cha con mất mạng, mà con cũng… Haiz, ta nhớ khi còn nhỏ con đã thông minh tuyệt đỉnh, thậm chí còn hơn cha con. Nhưng từ sau khi gia đình bị tịch thu tài sản…”
Một gia đình danh giá, một tiền đồ rộng mở, bỗng chốc hóa thành hư vô.
“Thôi, không nhắc nữa, mọi chuyện đã qua rồi.” Trương Thượng thư nắm lấy mu bàn tay Tạ Hạnh An, trong mắt tràn đầy vẻ chân thành:
“Hạnh An, ta biết con bây giờ cuộc sống rất khó khăn. Ở đây có ít ngân phiếu…”
“Trương bá phụ, ngân phiếu xin hãy thôi đi, Hạnh An không dám nhận. Người yên tâm, cha mẹ đã qua đời mà con vẫn sống sót đến giờ, Tạ Hạnh An không đến mức chết đói, cũng không cần sống dựa vào sự cứu tế của người khác.”
Trương Thượng thư biết cậu giống hệt cha mình, mỉm cười, thu lại ngân phiếu chưa kịp đưa đi.
“Hạnh An, nếu con là con trai ta thì tốt biết bao.” Trương Thượng thư tính ra đã mười năm không gặp Tạ Hạnh An, nhưng chỉ cảm thấy cậu giống Tạ Bích đến từng chi tiết, nói chuyện với cố nhân khiến ông thoải mái hơn, không cần giữ quá nhiều quy tắc. “Con không biết đứa con trai bất tài của ta… Haiz, không nhắc nữa.”
Tạ Hạnh An biết lúc này mình nên giữ im lặng, nhưng thường xuyên lui tới trong kinh thành, cậu tất nhiên cũng nghe không ít “thành tích” huy hoàng của Trương Thượng thư chi tử, Trương Trì Cẩm.
Về phần công tử này vừa vào kinh vài ngày đã gây náo động, ắt không thể thiếu sự góp mặt của “tai họa di động” – Hà Nhị tiểu thư.
Trương Trì Cẩm không thoát được bản năng của đa số nam tử, nhìn thấy mỹ nhân liền quên đường về. Chỉ một thoáng trông thấy Hà Nhị tiểu thư đã động tình, liền làm thơ tán tụng kiểu “Kinh thành có giai nhân, thoáng thấy đã đắm say” đầy sáo rỗng.
Hà Nhị tiểu thư là ai? Nàng tất nhiên không ưa trò này, không những không thích, mà còn công khai mắng chửi, thậm chí tặng Trương Trì Cẩm một cái tát.
Nào ngờ Trương Trì Cẩm bị mê muội, không những không giận mà còn thấy hành vi của Hà Nhị tiểu thư khác hẳn những tiểu thư khuê các thông thường. Không giả tạo, không rụt rè, thật thú vị. Chính là mẫu người hắn thích.
Đúng là tự chuốc nhục!