Tạ Hạnh An ngồi ngay ngắn trên ghế tròn, đôi mắt phượng khẽ cụp xuống, không đáp lời.
“Ta gọi ngươi tới đây hôm nay, cũng muốn hỏi ngươi, sau này có dự định gì chăng?” Trương thượng thư nhìn vị thiếu niên vốn có tiền đồ rộng mở nay lại lâm vào cảnh cùng quẫn, lòng không khỏi tiếc thương, “Hoặc nếu ngươi có khó khăn gì, cứ nói với ta. Dù gì ta và phụ thân ngươi cũng từng có giao tình, ta giúp được tất nhiên sẽ giúp.”
“Đa tạ Trương bá phụ.” Tạ Hạnh An cung tay hành lễ, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mới mở miệng: “Hạnh An đang dự định mấy ngày nữa sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân.”
Bắc Thần quy định rõ ràng, khoa cử ba năm một lần, phàm là nam tử đủ mười lăm tuổi đều có thể nhờ khoa cử mà ghi danh bảng vàng, tiến vào quan trường, phò tá thiên tử. Ba năm trước, Tạ Hạnh An vừa tròn mười bốn, chỉ đành lỡ mất cơ hội, phải chờ đợi thêm ba năm.
Trương Thượng thư trong lòng như sét đánh, tay khẽ run, suýt chút nữa không cầm vững tách trà trong tay.
Đứa nhỏ này, rốt cuộc vẫn muốn đi theo con đường của phụ thân nó sao.
“Hạnh An à, con…”
“Trương bá phụ, chỉ khi vào được triều đình, ta mới có cơ hội tự tay rửa sạch oan khuất cho phụ thân, cho những trung thần tận trung bị hàm oan mà thiệt mạng.” Tạ Hạnh An không biểu lộ sự kích động quá mức, nhưng đôi mắt sớm đã đỏ hoe. “Trương bá phụ, hiện nay hoạn quan chuyên quyền, nếu cứ tiếp tục như vậy, Bắc Thần sẽ lâm vào cảnh nguy khốn mất thôi.”
Trương Thượng thư trong lòng hiểu rõ tình hình triều đình, chẳng khác gì một mớ hỗn loạn, ngập tràn uế khí, bọn quỷ yêu nhởn nhơ. Hoàng đế buông tay mặc kệ triều chính, các vị đại thần thanh liêm chính trực thì lần lượt bị gạt khỏi triều đình. Những kẻ có thể giữ chức cao trong triều hầu như đều nhờ vào việc dâng lễ cho hoạn quan mà được bổ nhiệm.
Ngay cả những danh gia vọng tộc như phủ Ứng Quốc Công, Đỗ Thanh bá, hay phủ Thọ Khang hầu cũng không ít thì nhiều dính líu đến bọn quyền hoạn.
Huống hồ lần trước ông gặp người được xưng là Trạng nguyên đầu bảng, lại phát hiện ra gã béo ú ấy đến cả hai chữ “Ứng” và “Ngụy” cũng không phân biệt nổi.
Trương Thượng thư quả thực cảm giác như trời sập trước mắt.
Cả đất nước, đúng là sớm muộn gì cũng đại loạn.
Nhưng Trương Thượng thư thật lòng thương tiếc chàng thiếu niên gầy gò trước mắt, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu mà nói:
“Hạnh An, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con đường này không dễ đi.”