Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 57

Điền Vũ Tích không thể nào nói với Nghiêm Nhược Đan rằng, “Thực ra cậu không cần lo lắng đâu, giữa tớ và anh ấy không có tình cảm, chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi. Ừm, có lẽ giờ thì còn thêm chút thân mật, nhưng đó cũng chỉ là tớ đơn phương, hoặc từ cả hai để hưởng lạc thú trước mắt. Chuyện yêu đương hay sinh con gì đó, lại càng là điều viển vông.”

“Haiz, thật mong hai người sẽ có một cái kết viên mãn. Anh ấy không giống Lương Tây Triết thứ hai đâu.”

Điền Vũ Tích cắn một miếng bánh bao nhỏ, im lặng không nói gì.

Cô chỉ đang nghĩ, Đoàn Kinh Tuân tất nhiên không phải Lương Tây Triết thứ hai.

Bởi vì anh chưa bao giờ cho cô hy vọng, giữa họ có ranh giới rõ ràng, nên sẽ không tồn tại chuyện ai phụ bạc ai.



Hôm đó, khi đến phòng làm việc, cô nghe Kỷ Thượng nói rằng ông chủ lớn sẽ ghé qua kiểm tra. Câu nói vừa dứt, cả phòng làm việc lập tức xôn xao.

Từ khi thành lập đến giờ, phòng làm việc này chưa bao giờ thấy lãnh đạo đích thân xuống kiểm tra, nhưng ai cũng biết rõ vị ông chủ lớn này là ai. Trong phòng, các đồng nghiệp nữ có vẻ hào hứng hơn hẳn các đồng nghiệp nam.

Nhưng Điền Vũ Tích không tham dự vào niềm vui sướиɠ này, chỉ đơn thuần là tò mò. Cô kéo một đồng nghiệp hỏi, “Ông chủ lớn là ai thế?”

Cô đồng nghiệp ngạc nhiên, “Cậu không biết sao?”

“Không biết thật mà.”

“Phòng làm việc của chúng ta là trực thuộc Thiên Nhạc đấy, cậu biết Thiên Nhạc không?”

Điền Vũ Tích gật đầu, “Có nghe qua, công ty chuyên phát triển phần mềm Internet, còn có cả nền tảng anime riêng.”

“Những gì cậu biết thì trên mạng cũng có, nhưng một điều cậu chắc chắn chưa biết, Thiên Nhạc là công ty do thái tử Tập đoàn Tần Thị sáng lập, thuộc sở hữu của anh ta.”

“Thái tử gia của Tần Thị…”

Điền Vũ Tích lẩm bẩm nhắc lại, trong đầu cô bắt đầu hiện lên vài ký ức liên quan đến anh ta.

Lúc trước, người từng ra lệnh đuổi việc Tôn Kiến Lợi cũng là vị thái tử gia nhà họ Tần này, mà cả phòng làm việc này cũng thuộc quyền sở hữu của anh ta.

Đây là trùng hợp thật sao?

Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Nhưng lại không thể nghĩ ra, dù sao thì cô thật sự không quen biết thái tử gia nhà họ Tần này.

Cô đồng nghiệp vừa nói xong vẫn còn hào hứng: “Ông chủ đẹp trai lắm nha, trong số các thiếu gia nổi tiếng ở Nam Thành, chỉ có anh ta và Đoàn Kinh Tuân là đẹp trai nhất. Ai da, đáng tiếc, cả đời chúng ta chắc chẳng có phúc phận bước chân vào hào môn rồi.”

Điền Vũ Tích lặng lẽ lắng nghe, không đưa ra bất kỳ cảm nghĩ nào.

Đến ba giờ chiều, vị ông chủ được đồn đại kia mới thong thả tới, mọi người trong phòng đều xếp hàng chào đón. Chẳng mấy chốc, cửa phòng làm việc liền có động tĩnh, Kỷ Thượng dẫn ông chủ bước vào, nhiều đồng nghiệp nữ nhìn thấy người thật đến đều không giấu nổi vẻ phấn khích. Điền Vũ Tích đứng ở cuối hàng, cũng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên thái tử gia nhà họ Tần không phải hư danh, thật sự là một người rất nổi bật, nhưng trong đầu cô lại bất giác hiện lên gương mặt của Đoàn Kinh Tuân.

Cô lắc lắc đầu, cảm thấy mình chắc là điên rồi.

Kỷ Thượng báo cáo tình hình hoạt động của phòng làm việc gần đây cho ông chủ, bao gồm cả kế hoạch đào tạo đang triển khai. Sau thời gian quan sát, trong lòng anh đã có vài ứng viên sáng giá, nhưng không tiện nói ra trước mặt mọi người, nên ghé sát tai ông chủ nói nhỏ vài câu.

Không lâu sau, ông chủ lớn bỗng nhìn về phía cuối hàng.

Điền Vũ Tích lúc đó đang cúi đầu nhìn sàn nhà mơ màng, nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình, cô lập tức chỉnh lại tinh thần. Lúc này, cô nghe thấy một giọng nói vang lên trước mặt: “Cô Điền, chào cô.”

Điền Vũ Tích ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, “Ông chủ biết tôi sao?”

Người đàn ông mỉm cười đáp, “Nói chính xác hơn, là tôi đã nghe nói về cô.”

“Nghe nói về tôi sao?”

Trong phòng làm việc, mọi ánh mắt từ mọi người đều dồn về phía bên này, mấy ánh mắt kia như thể muốn xuyên thấu cô, ngược lại Kỷ Thượng thì vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhất, nhưng Điền Vũ Tích đâu có tâm trí để chú ý đến những ánh nhìn xung quanh; trong đầu cô chỉ thấy kỳ lạ.

“Tôi và Đoàn Kinh Tuân là bạn.”

Một câu nói đơn giản đã giải tỏa sự nghi ngờ trong lòng cô, nhưng đồng thời lại khơi lên một thắc mắc lớn hơn.

Trước đây cô đã nghe nói họ là bạn, nhưng anh ta nói như thế trước mặt cô, tức là muốn nói, anh ta nghe tên cô từ chỗ Đoàn Kinh Tuân, nhưng anh ta đã nghe những gì?

Biết cô với Đoàn Kinh Tuân là quan hệ hợp tác, hay đơn giản cho rằng, cô là bạn gái của anh ấy?

“Thì ra là vậy.” Điền Vũ Tích không biết đáp lại thế nào, nói nhiều thì sai nhiều.

“Thế nào, công việc đã thích ứng được chưa?”

Điền Vũ Tích đã lờ mờ đoán ra vài điều, và câu hỏi đó như ngầm khẳng định cho những nghi vấn trong cô.

Cô mỉm cười, có chút lơ đãng, “Vì được làm điều mình thích nên cũng không có gì khó thích nghi cả.”

Ông chủ chỉ ngồi trong phòng làm việc của Kỷ Thượng chưa tới nửa tiếng rồi ra về. Trước khi đi, anh ta còn quay qua bàn làm việc của Điền Vũ Tích, mỉm cười thân thiện với cô, và cô cũng chỉ biết mỉm cười đáp lại.

Sau giờ làm, ngồi trong xe, Điền Vũ Tích với mặt cười quái quái nhắn tin wechat cho Đoàn Kinh Tuân.

XXXX: Hôm nay ông chủ em xuống đây thị sát, anh có biết không? Kỳ lạ lắm, anh ấy nhận ra em, còn hỏi xem em làm việc có quen không? Anh nói xem, công việc này đến với em quá đột ngột, liệu có phải do anh ấy sắp xếp không?

Lúc này, Đoàn Kinh Tuân đang ngồi trong văn phòng xử lý tài liệu. Khi nhìn thấy tin nhắn, tay anh hơi run, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Anh còn đang nghĩ cách giải thích thì một tin nhắn nữa lại đến.

XXXX: Có khi nào anh ấy thầm thích em không? Tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy. Nhưng mà, em thực sự không nhớ em từng gặp anh ấy ở đâu. Này, Đoàn Kinh Tuân, nếu anh ấy thật sự thích em, chúng ta chấm dứt hợp đồng đi. Người đàn ông ngàn năm có một hiếm có thế, soi đèn l*иg tìm cũng không thấy, em nhất định không thể bỏ qua được.