Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 48: Hắn ta không một lòng với em

Điền Vũ Tích nằm trong bồn tắm, tinh dầu tắm đã pha vào nước, hương hoa cỏ vấn vương chung quanh.

Tinh dầu có tác dụng thả lỏng tâm trí, làm thần kinh vốn căng thẳng phấn khích dịu lại.

Tắm xong, lau khô tóc, thay áo ngủ bước ra khỏi phòng tắm.

Có người gõ cửa phòng ngủ, cô đi ra mở cửa, Đoàn Kinh Tuân một tay còn giơ lên. Anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà quần xám, phối với áo lông trắng. Sau bữa cơm chiều ban nãy mới lên tắm rửa thay đồ, bộ này thiên về phong cách thoải mái ở nhà, hợp với tư thái lười biếng, đôi mắt vì hơi rượu mà hồng hồng, cả người anh lúc này có một loại quyến rũ khó nói.

“Làm sao vậy?”

Điền Vũ Tích mở hé cửa, không dám hoàn toàn đối diện với anh, trong đầu cô lúc này còn lẩn quẩn cảnh tượng xấu hổ cách đây một tiếng, khi mà dì Lý bắt gặp hai người đang hôn nhau nồng nhiệt.

Đương nhiên Đoàn Kinh Tuân biết, anh bước lên một bước, dùng mu bàn tay đặt nhẹ lên gò má cô, cười nói: “Sao lại còn hồng như thế?”

“Mới tắm xong, nóng.”

“Thật không?” Người đàn ông cười, hỏi lại một câu.

Điền Vũ Tích cũng vừa phát hiện, người đàn ông trước mắt này hoàn toàn không giống với những gì cô biết về anh trước kia.

Anh không hề, lạnh lùng!

Thậm chí, có đôi khi còn hơi hư hỏng một chút, như một cậu thanh niên cố ý trêu ghẹo một cô gái.

Điền Vũ Tích cúi thấp mặt, nhíu mày nói: “Anh không có việc gì thì em đi ngủ đây.”

Người đàn ông kéo tay cô lại, ý cười ôn hòa, “Đến đây xem em thế nào thôi, không trêu em, nói thêm vài câu rồi về ngủ.”

“Đứng đây nói sao?”

Cô cảm thấy rất kì lạ, một người đứng ngoài cửa, một người đứng trong phòng, cô còn đang mặc áo ngủ, nếu bị người hầu hay dì Lý bắt gặp, lại thêm một phen xấu hổ nữa.

Đoàn Kinh Tuân nghe lời này lại cười sâu xa: “Bằng không thì?”

Điền Vũ Tích buột miệng, “Vào trong nói.”

Vừa thốt ra mấy lời này, ánh mắt người đàn ông lập tức nhiễm thêm vài phần khác thường, vừa thâm trầm vừa khắc chế, lại mang theo một chút sắc thái muốn thử tiến công, ánh mắt quét đến gương mặt cô, Điền Vũ Tích cắn môi vội giải thích: “Anh… Anh đừng nghĩ nhiều, ý em là, trong phòng có sofa, chúng ta ngồi…”

“Được.” Đoàn Kinh Tuân cười, ngón cái vuốt ve sườn mặt của cô, “Vậy ngồi nói vài câu.”

Điền Vũ Tích rũ mắt không lên tiếng, đợi anh mở lời trước, nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy anh nói gì, vì thế lại ngước mắt lên, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt vẫn là thâm trầm khó đoán, giống như xoáy nước, muốn giam hãm người khác ở trong đó, tim cô khẽ run, có một loại cảm xúc khó tả lan dần đi toàn thân.

“Khi đó em nói không thích Lương Tây Triết nữa, là thật hay chỉ để lừa hắn ta?”

“Đương nhiên là thật.”

Cô không ngờ Đoàn Kinh Tuân lại muốn nói chuyện này, chỉ thấy người đàn ông nở nụ cười rồi hỏi tiếp, “Từ khi nào không còn thích hắn nữa?”

Cô vốn không thích cùng người khác bàn về vấn đề tình cảm của mình và Lương Tây Triết, kể cả Nghiêm Nhược Đan cô cũng chỉ nói sơ bộ, chuyện này là cây kim đâm vào lòng cô, là thất bại trong quá khứ, tuy rằng cô và Lương Tây Triết không còn chút vương vấn nào, nhưng dù sao cũng từng phải trả giá một khoảng thời gian thanh xuân, hơn nữa lại còn nhiều năm như vậy, nếu nói không để ý, không đau buồn thì đều là giả, trong những năm tháng đơn thuần, nồng nhiệt và có dũng khí nhất, đều dùng để thích Lương Tây Triết.

Cho nên, cô không muốn nhắc tới, không phải vì Lương Tây Triết mà là vì cô tiếc cho tuổi xuân của mình. Điều khá bất ngờ là khi nghe Đoàn Kinh Tuân nhắc đến chuyện này, cô lại không phản cảm, thậm chí tình nguyện nói thêm vài câu cũng không sao.

“Sau khi chia tay, em cũng nghĩ đến vấn đề này vài lần, có khả năng là trước khi chia tay, em đối với anh ta đã không còn tình cảm yêu đương nữa rồi.”

“Vì sao?”

“Có thể là vì trưởng thành hơn nên đầu óc cũng tỉnh táo hơn, không còn giống như thời niên thiếu, bất chấp tất cả để trao đi tình cảm của mình, sau khi đặt dấu chấm cho đoạn tình cảm này, em thấy giữa bọn em vốn có rất nhiều vấn đề, ví dụ như gia đình và địa vị xã hội của anh ta, và còn, người này có thật sự đặt em trong lòng hay không.”

“Nếu có giả thiết rằng tất cả những vấn đề em vừa nêu đều được giải quyết, hoặc là chúng không tồn tại thì sao? Em sẽ tiếp tục thích hắn ta chứ?”

Câu hỏi này khiến Điền Vũ Tích lâm vào rối rắm, cô không biết trả lời thế nào, rốt cuộc thì nguyên nhân chia tay của cô và Lương Tây Triết là gì, nếu những lý do kia không tồn tại thì kết cục sẽ thế nào? Cô làm sao biết được.

“Em không tưởng tượng được, có lẽ là thế, dù sao trước kia em cũng thích anh ta thế mà.”

“Nhưng hắn ta không một lòng với em…”

Người đàn ông đang nắm tay cô đột ngột dùng sức thêm vài phần, giống như muốn thông qua cái nắm tay này mà đánh thức cô, khiến cô tỉnh ngộ và nhìn rõ hắn ta hơn.

Điền Vũ Tích hơi ngớ người, sau đó gật đầu: “Anh đang nói đến chuyện kia sao? Em biết, cho nên em sẽ không bao giờ thích anh ta nữa, cho dù sau này anh ta có thích em hay không thì em vẫn vậy, lừa gạt và phản bội là chuyện không bao giờ đáng để tha thứ.”

Cánh tay Đoàn Kinh Tuân dùng thêm sức kéo cô vào lòng, một tay đặt ở eo cô, một tay đặt sau đầu, giọng nói trầm ấm lôi cuốn: “Đừng thích hắn, vĩnh viễn.”

Người trong lòng nhẹ nhàng gật đầu, anh lại dùng thêm lực, để khoảng cách giữa hai người càng thêm kín kẽ.

……