Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 44

Người hầu dọn phòng khách bên trái phòng ngủ của Đoàn Kinh Tuân, chỉ cách một bức tường, phỏng chừng cũng là theo ý của Đoàn Kinh Tuân mà làm.

Chờ tất cả lui ra, Đoàn Kinh Tuân mới nhìn về người đang gục đầu phía sau.

“Không vui?”

Nghe tiếng, Điền Vũ Tích ngẩng đầu, vội nói: “Không phải không phải, chỉ là hơi đột ngột, em chưa chuẩn bị kịp, cho nên…”

Dù sao cũng là nhận tiền làm việc, người ta yêu cầu cũng là hợp tình hợp lý.

Cô không thể chỉ nhận chỗ tốt, lại làm bẽ mặt người ta.

“Xin lỗi em, là anh không suy xét chu toàn, nếu không phải hôm nay Lương Tây Triết đột ngột xuất hiện ở nhà em, anh sẽ không gọi em đến đây ở.”

“Em hiểu, anh là vì muốn tốt cho em, sợ hắn đến quấy rầy thôi.”

Nhìn bộ dáng cô nhu thuận lại hiểu lòng người như vậy, không hiểu vì sao trong lòng Đoàn Kinh Tuân lại nghèn nghẹn, không nói được thành lời.

Anh thầm thở dài, nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh sắp xếp người đến giúp em dọn đồ.”

Tuy rằng chuyện “ở chung” cùng Đoàn Kinh Tuân có phần hấp tấp, nhưng cũng là chuyện đã nấu thành cơm.

Đêm nay, cô ngủ trong căn phòng xa lạ, nằm trên chiếc giường cao cấp tràn ngập mùi hương thanh nhã, không giống mùi hương trên giường Đoàn Kinh Tuân, chỗ của cô giống vị cam ngọt hòa rượu đỏ.

Vốn nghĩ ra bản thân sẽ mất ngủ, nhưng chiếc giường này nằm lên thoải mái vô cùng, khiến cô cho rằng mình đang nằm trên một khối mây mềm mại, cơn buồn ngủ lập tức ập đến toàn thân.

Cô ngáp một cái, trước khi đi vào giấc ngủ, đầu óc mơ màng nhớ đến nụ hôn ý vị không rõ với Đoàn Kinh Tuân, khoang miệng cô như còn độ ấm của anh, nhắm mắt lại đầu lưỡi vẫn nhớ tư vị vừa rồi, độ ấm lòng bàn tay… mãnh liệt…

Ngày hôm sau, Đoàn Kinh Tuân dặn người đến nhà Điền Vũ Tích dọn đồ.

Cô không biết mình sẽ “ở chung” cùng Đoàn Kinh Tuân bao lâu, cho nên chỉ đơn giản thu dọn mấy bộ đồ đắt tiền, vài bộ đồ mặc hằng ngày và đồ vệ sinh cá nhân.

Cho tất cả vào một chỗ, cũng chỉ bằng một cái va ly.

Chờ khi cô về biệt thự, đã có người hầu bước lên nhận hành lý, nói sẽ thay cô sắp xếp thỏa đáng.

Lúc cô trở về phòng ngủ mới phát hiện, tủ quần áo của cô đã treo đầy đồ hiệu, mỗi một chiếc đều là hàng cao cấp phiên bản giới hạn, đầy đủ các loại kiểu dáng, phong cách, thậm chí có cả trang phục dành cho những trường hợp khác nhau, giày mũ cùng một ít phụ kiện đặc biệt, từ đơn giản đến độc đáo. Tùy tiện cầm một cái lên xem, chính là số đo của cô, không lệch chút nào, ngoài ra, trên tủ trang điểm cũng có một loạt mỹ phẩm dưỡng da, rực rỡ muôn màu, muốn gì có đó. Cô lại đi vào nhà tắm, quả nhiên, trên bàn rửa mặt, đồ dùng hằng ngày cũng được sắp xếp đâu đó chỉnh tề.

Cả gian phòng ngủ không còn trống trải giống hôm qua khi cô vừa tới.

Dựa vào cửa sổ, trên chiếc bàn tròn màu trắng sữa, đặt một bình hoa pha lê phong cách châu Âu tối giản, trong đó cắm ba bông hoa thược dược, cánh hoa màu vàng nhạt đổ dần sang cam khi vào nhụy, phối hợp còn có vài bông cẩm chướng trắng hồ điệp, vì vậy càng khiến căn phòng thêm phần thanh tao.

Qua một lát, có người hầu nhẹ nhàng gõ cửa phòng, cô lên tiếng mời vào, một cô hầu trẻ tuổi đi vào, mỉm cười dò hỏi: “Điền tiểu thư, đã chuẩn bị cho cô vài loại huân hương, không biết cô thích loại nào.”

“Có thể giới thiệu qua không?”

“Vâng, tôi đã chuẩn bị cho cô loại hương hoa cỏ, loại này hương đầu là hương cao, hương giữa là mùi dâu, sau đó là ô mai, mùi hương này tương đồng với nước giặt chăn đệm dùng cho cô, còn một loại khác thì hương đầu là quảng xạ hương, hương giữa là hồ tiêu, hương cuối gỗ đàn hương, còn cái này…”

Điền Vũ Tích: “Thật ngại, tôi ngắt lời một chút, hương trong phòng Đoàn tiên sinh là loại nào?”