Cô chớp mắt, người đàn ông đột ngột cúi đầu, ánh đèn phía trên bị che khuất, bóng tối bao trùm, anh hạ xuống chạm môi, nói đúng hơn là anh không hôn cô, nụ hôn kia đã rơi xuống chính ngón tay cái của anh, nhưng dù vậy, Điền Vũ Tích vẫn cảm thấy trái tim mình đập quá nhanh.
Nhiệt độ cơ thể không ngừng leo thang.
Cô phát ra một tiếng rầm rì.
Muốn hôn anh.
Đôi môi no đủ, sắc hồng.
Mùi hương trên người anh đã đầu độc cô.
Muốn dựa vào, muốn hôn anh, môi của anh, hôn lên nhất định không tồi.
Điền Vũ Tích nghĩ như thế.
Cô nâng hai tay lên, nhẹ nhàng kéo tay anh ra, cô thấy rõ ánh mắt say mê trong đôi mắt kia, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, không biết ai lôi kéo ai.
Cô kiễng chân, lấy hết can đảm hôn lên, môi mềm nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của anh.
Tư vị quả thật không tệ, cô muốn thêm, nhưng không có gan làm lại lần nữa.
Khi gan bàn chân cô sắp trở về vị trí cũ, vòng eo mảnh khảnh đột nhiên bị Đoàn Kinh Tuân bóp chặt, lòng bàn tay nóng bỏng anh làm tổ ở éo cô, lại dùng một chút lực, cả người cô lập tức ngả cả vào lòng anh, nụ hôn của anh cũng tùy ý rơi xuống.
Anh hôn không hề dịu dàng mà là cướp đi hô hấp cô sở hữu mới đúng, môi cô anh công chiếm sát phạt. Anh mở mắt, cẩn thận thu hết trầm mê của cô vào đáy mắt, đôi mắt nhắm nghiền, từ từ cảm nhận độ ấm đôi môi người kia, đầu lưỡi bị cuốn lấy, lông mi vẫn còn lấp lánh nước mắt chưa khô, gương mặt thất thần si mê vô tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chiếm hữu của đàn ông.
Bàn tay từ bên hông dời lên, đến phía sau gáy trắng nõn, ngón trỏ chạm vào nốt ruồi sau cổ cô, có một ký ức nào đó bị khơi gợi lên, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay lại dùng lực hơn làm sâu thêm nụ hôn này.
Ngay lúc kết thúc nụ hôn, ánh mắt Đoàn Kinh Tuân vẫn còn khóa trên gương mặt cô, lòng bàn tay chuyển về phía trước, dùng eo bàn tay nâng một bên mặt cô, cực kỳ yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve gò má.
mình tìm không thấy chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ gọi là gì nên tự gọi thế.
Một nụ hôn này khiến lòng Điền Vũ Tích rối bời như ngũ vị tạp trần.
Không chờ cô sắp xếp cảm xúc, Đoàn Kinh Tuân đã đánh đòn phủ đầu, nắm lấy tay cô đặt bên người, tay trong tay, trầm giọng nói: “Theo anh đi.”
Điền Vũ Tích ngẩng đầu: “Đi đâu?”
“Đến chỗ của anh.”
“Đến… chỗ của anh á?”
Đoàn Kinh Tuân nhéo nhéo xương ngón tay cô, “Vốn là anh định từ từ mới nói, nhưng hiện tại xem ra không chờ được nữa rồi.”
Điền Vũ Tích khó hiểu, “Anh nói gì cơ?”
“Dọn qua chỗ anh ở, một là tránh cho Lương Tây Triết lại đến đây quấy rầy em, thứ hai, người nhà anh bên kia sẽ nhanh chóng nắm thông tin chúng ta bên nhau, em ở nơi này, không thích hợp.”
Anh không nói rõ điểm nào không thích hợp, Điền Vũ Tích tự mình suy nghĩ, lý giải lý do.
Có lẽ là vì họ cần ở cùng một chỗ để quan hệ người yêu này càng giống thật hơn, hoặc có thể vì, nơi ở của cô quá mức đơn sơ, vạn nhất bị người nhà anh phát hiện, e là khó lòng giải thích, Đoàn Kinh Tuân là ai kia chứ, bạn gái của anh sao có thể nơi như thế này.
Cô tự mình suy đoán, lại nghĩ đến trên hợp đồng có nói, ở trước mặt người nhà anh phải toàn lực phối hợp sắm vai người yêu.
Nếu như vậy, yêu cầu ở chung cũng là một loại phối hợp.
Cô chưa trả lời, là vì vẫn còn do dự.
Đoàn Kinh Tuân lập tức nói, “Yên tâm, anh sẽ cho người giúp em chuẩn bị phòng cho khách.”
Anh đã nói đến như vậy, Điền Vũ Tích không còn lý do gì để từ chối, dù sao chính cô cũng là người cứng đầu, đã ký hợp đồng với người ta, bây giờ lại ra vẻ ảo não hối hận, đã quá trễ rồi.
Vì đã muộn, cô không mang theo nhiều đồ, chỉ cầm theo một ít quần áo và một vài đồ cá nhân, sau đó lại một lần nữa leo lên xe Đoàn Kinh Tuân
Người hầu trong nhà hẳn là đã nhận được phân phó của Đoàn Kinh Tuân, hơn nửa đêm thức dậy thu dọn phòng cho khách, vừa vặn, bọn họ tới cửa, chuẩn bị cũng hoàn tất.
Hôm nay nhiều chuyện xảy ra, cả người Điền Vũ Tích như lâng lâng, từ lúc lên xe, xuống xe và đi vào biệt thự, cả buổi đều im lặng đi theo phía sau Đoàn Kinh Tuân.