Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 42: Muốn hôn anh

“Không thể nào, hai người hoàn toàn không hề có điểm chung, làm sao cảm mến đối phương được? Tôi không tin!”

Hình như tối nay Lương Tây Triết có uống rượu, hai gò má ửng đỏ, lời nói ra cũng dần mất lý trí.

Hắn bước về phía trước một bước cố gắng kéo tay Điền Vũ Tích, lại bị Đoàn Kinh Tuân ngăn lại sớm một bước, “Lương tổng, nhắc anh một câu, bây giờ cô ấy là bạn gái của tôi, anh là người đàng hoàng, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cũng cần tôi dạy anh sao?”

Lương Tây Triết nghe thế cũng không tức giận, thậm chí lụy tình nhìn Điền Vũ Tích, giọng nói mang rõ cầu khẩn, “Tích Tích, anh không tin lời anh ta nói, có phải em còn giận anh hay không? Cho nên mới cố ý làm như vậy? Anh chỉ nghe em, anh phải nghe chính miệng nói em nói là không yêu anh nữa.”

Chữ “Yêu” kia vừa thoát ra khỏi miệng, không biết để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ai.

Ánh mắt Đoàn Kinh Tuân lạnh lẽo chưa từng thấy, anh định nói gì lại bị Điền Vũ Tích cắt lời.

“Anh nghĩ nhiều rồi Lương Tây Triết, tôi không cần phải lừa dối anh, chuyện chúng ta chia tay sớm đã là ván đóng thuyền, tôi không rõ tại sao anh không chịu tiếp nhận kết quả này, tôi cho rằng chúng ta đều hiểu rõ tường tận, mẹ của anh, gia đình của anh, kể cả anh nữa, đều xem Điền Vũ Tích tôi là gì? Lương Tây Triết, anh tự vấn lòng mình đi, cùng nhau ba năm, tôi trong lòng anh rốt cuộc được bao nhiêu phân lượng?”

“Trước kia là anh không tốt, anh không đủ sáng suốt, làm hao mòn tình cảm của em dành cho anh, nhưng khoảng thời gian này anh đã thông suốt rồi, Tích Tích, anh yêu em, anh…”

“Anh nói anh yêu tôi?”

Điền Vũ Tích bật cười trào phúng, như nghe thấy chuyện gì châm chọc.

“Ban đầu tại sao anh quyết định quen tôi, có cần tôi nói lại cho anh nhớ không?”

Lời cô vừa thốt ra, hai người đàn ông đồng thời quay sang nhìn cô, biểu cảm đều rất bàng hoàng.

“Em… Em biết gì rồi? Là anh ta nói với em sao?”

Điền Vũ Tích không hiểu: “Đoàn Kinh Tuân? Anh ấy có thể nói với tôi cái gì?”

Lương Tây Triết rất bối rối, bật hỏi: “Vậy em đã biết gì?”

“Tôi biết ban đầu anh vì bị tổn thương nên mới tìm đến tôi.”

Một câu, đã khiến trái tim Lương Tây Triết rơi thẳng xuống đáy vực.

“Em…” Hắn muốn hỏi, cô đã biết lúc nào, tại sao biết được, cũng rất muốn giải thích, nhưng những lời kia lại không nói nên lời.

“Anh muốn hỏi tôi là biết từ bao giờ, đúng không?”

Lương Tây Triết và Đoàn Kinh Tuân đều xoay người nhìn cô.

Nét mặt quá mức bình tĩnh, dường như đã sớm không còn bất kỳ cảm xúc gì.

“Sau khi chia tay không bao lâu, có một người đã chủ động tìm đến nói cho tôi biết, người này là ai tôi không thể nói, tóm lại, tôi đã biết, nhưng tại sao tôi lại không chạy đến chất vấn anh, anh có biết không?

Lương Tây Triết cúi thấp đầu, bộ dạng nản lòng.

“Vì dựa vào tình nghĩa hai mươi mấy năm của tôi và anh, mặc dù không có tình yêu, nhưng tôi vẫn nhớ anh từng cho tôi ấm áp. Dù không được mấy lần, nhưng cũng dựa vào nó mà tôi có thể chống đỡ qua quãng thời gian u ám nhất. Tôi không nhắc đến chuyện đó là vì không muốn chúng ta chia tay quá khó coi, tôi muốn có thể diện, muốn yên ổn tách ra, tại sao anh cứ…”

Cô ngập ngừng, mang theo khổ sở: “Tại sao anh cứ phải đánh vỡ một chút tốt đẹp còn sót lại trong lòng tôi chứ?”

“Tích Tích…”

Hắn tiến về phía trước một bước, Điền Vũ Tích lập tức lùi về một bước, “Nhưng không sao, đã thế này thì chi bằng nói một lần cho rõ ràng, anh hãy nghe cho kỹ, tôi không còn một chút tình cảm nào với anh cả, hiện tại anh cũng thấy, người yêu của tôi là Đoàn Kinh Tuân, bên cạnh tôi chỉ có người đàn ông này.”

Lòng bàn tay cô trượt từ cánh tay tìm xuống bàn tay của anh, mười ngón đan xen.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bên cạnh cười, lúc anh nhìn lại cô, vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ bé kia.

Trong màn đêm lạnh giá, cả người Lương Tây Triết như bị đông cứng đứng ngốc ở đó, ngây người nhìn hai người mở cửa ngõ, một trước một sau đi vào, rồi khóa cửa.

Sau đó lại tiếng mở một cánh cửa khác vang lên, lại đóng lại, rồi khóa cửa

Đèn trong nhà sáng lên.

Tỏa ánh sáng ra ngoài ngõ.

Ngón tay Lương Tây Triết nắm lại thành quyền, cười cười, đột nhiên rơi lệ.

Trong phòng khách, Điền Vũ Tích luôn nhịn khóc, vào giờ khắc này cũng từng hạt rơi xuống, Đoàn Kinh Tuân xoay người cô lại, dùng ngón tay dịu dàng lau đi giúp cô.

“Không cho phép em khóc, không cho phép em vì hắn mà khóc.”

Cô run rẩy: “Không phải vì hắn ta, mà là vì bản thân em.”

“Vậy cũng đừng khóc.”

Anh ôm cả người cô vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu, dùng tất cả mềm mại của mình an ủi cô: “Khóc sưng mắt, sẽ khó coi lắm.”

Điền Vũ Tích dưới sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh dần lấy lại bình tĩnh, đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: “Khó coi thì anh sẽ hủy hợp đồng với em sao?”

Người đàn ông biểu cảm nghiêm túc, trầm giọng nói: “Không biết.”

“Lỡ như…”

“Không có lỡ như.”

Người trong ngực bật cười: “Đoàn Kinh Tuân, anh tốt thật đó.”

“Không cho phép phát phiếu người tốt cho anh.”

Điền Vũ Tích lại cười, “Không phải, em chỉ muốn nói là, anh không giống dạng người mà trước kia em nghĩ.”

“Thế nào?”

“Em cho rằng anh rất lạnh lùng, cao ngạo, không thích qua lại với người khác.”

“Vậy còn bây giờ? Nghĩ về anh như thế nào?”

“Em nói rồi, anh rất tốt, bạn gái tương lai của anh hay là vợ anh, chắc chắn rất hạnh phúc.”

Đoàn Kinh Tuân cười thành tiếng phía trên đầu cô, “Bây giờ em không phải là bạn gái anh sao?”

Cô giật mình, ngẩng đầu lên: “Nhưng chúng ta là giả… Ưm…”

Dưới ánh đèn phòng khách, đôi mắt người đàn ông mang theo hơi lạnh của đêm đông, anh bưng lấy mặt cô, dùng hai ngón tay cái che đi môi cô không cho bất kỳ tiếng nói nào phát ra, Điền Vũ Tích bàng hoàng mở to mắt, chút nước mắt đọng hàng mi dưới ánh đèn lấp lánh trong suốt tựa bảo thạch.

Cô nhìn thấy nhiều cảm xúc phức tạp trong đôi mắt anh, nhẫn nại và khắc chế, đồng thời còn có cảm xúc mãnh liệt khó kìm nén.

Mùi trầm hương thoang thoảng trên người anh công kích khứu giác.