Anh chế ngự cảm xúc, nghiêng đầu nhìn cô, cô hơi ngửa dầu, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắc tràn đầy bi ai.
Rất lâu sau, cô mới thu liễm được cảm xúc của mình.
Cô hơi giật mình, lẽ ra bản thân không nên nói với anh những lời này, dù sao giao tình giữa họ chưa sâu đến độ chuyện gì cũng có thể chia sẻ, huống hồ, chuyện tình cảm của cô và một người không liên quan gì đến anh, mà lại than thở với anh, thật sự chẳng ra làm sao cả.
“Xin lỗi anh, tôi không nên nói mấy lời này, tôi hơi thất lễ rồi.”
Đoàn Kinh Tuân cười lắc đầu, “Không sao, nếu nói ra có thể giúp em thoải mái hơn một chút, thì em cứ dùng tôi như thùng rác trong vòng một giờ cũng được.”
Điền Vũ Tích cười: “Dùng ông chủ lớn như anh làm thùng rác cảm xúc sao? Tôi có tài đức gì chứ?”
“Sợ cái gì, là tôi chủ động đưa tới cửa cơ mà.”
Anh nói quá mức nghiêm túc, khiến cô không biết phải nói gì.
Cô mím môi, cười nhẹ một cái.
Hôm nay Đoàn Kinh Tuân chỉ ở trong phòng bệnh Trần Chi Phàm khoảng nửa giờ, chủ yếu là vì Trần Chi Phàm cảm thấy buồn ngủ, nói chuyện phiếm mà hai mắt bà cứ nặng trì trì, ai cũng có thể nhìn ra tình hình của bà không được tốt, Đoàn Kinh Tuân không tiện quấy rầy, vì vậy trước khi đi chỉ nói khi nào có thời gian lại đến thăm bà.
Vừa đúng lúc Điền Vũ Tích cũng cần trở về, vốn cô không định cùng rời đi với Đoàn Kinh Tuân, nhưng trước khi đi, anh lại hỏi thêm một câu: “Em đi về luôn chưa? Tôi tiện đường đưa em về.”
Cô vừa há miệng chưa kịp nói, Trần Chi Phàm đã thay cô đồng ý: “Vậy thì phiền Đoàn tiên sinh rồi, bên ngoài sắc trời đã tối, một mình con bé về dì không yên lòng, nếu có cháu ở đây thì dì không lo lắng nữa.”
Hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
Tâm trạng của Điền Vũ Tích không tốt, không muốn ở trước mặt anh biểu lộ quá nhiều, nhưng cô thật sự không thể treo gương mặt tươi cười hớn hở lên, nên quyết định chống cằm nhìn ngẩn ngơ ra ngoài cửa.
Đoàn Kinh Tuân chủ động phá vỡ yên lặng.
“Em là tác giả truyện tranh sao? Là phát trực tiếp trên nền tảng quay video hả?”
Điền Vũ Tích kinh ngạc quay đầu lại, “Tại sao anh lại biết?”
“Em gái của tôi là người hâm mộ của em, ngày hôm đó thấy em đang phát trực tiếp, vì quá yêu thích, nên tặng quà cho em rất nhiều, em có nhớ không?”
Tặng quà cho em rất nhiều…
Điền Vũ Tích thoáng liền nhớ lại nick name của người hâm mộ kia là Nhã Nhã Nghê tiểu cô nương.
“Em ấy là vị thành niên có đúng không? Tôi nhận quà xong đã liên hệ với nền tảng trả lại quà cho em ấy rồi, em ấy không nói với anh sao?”
Đoàn Kinh Tuân nghe xong cười thành tiếng, bóp mi tâm nói: “Em cho rằng tôi dùng thân phận phụ huynh để tìm em tính sổ sao?”
Mặc dù biết, với thân phận của anh thì sẽ không để ý đến chút tiền này, nhưng phản ứng đầu tiên của cô vẫn là muốn giải thích, phòng trường hợp người ta xem cô là loại chủ kênh cố ý hướng các em vị thành viên gửi quà tặng cho mình.
“Không phải, tôi chỉ là muốn giải thích thôi.”
Cô nói một cách yếu ớt, nho nhỏ, dường như khó có thể nghe rõ.
Đoàn Kinh Tuân nở nụ cười: “Tôi chủ động nhắc tới là vì, con bé biết tôi và em là bạn học nên năn nỉ xin tôi dắt con bé đến gặp em một lần.”
“Hở?”
“Không tiện sao?”
“À, không phải không phải…”
Chủ yếu là, cô chưa từng gặp riêng người hâm mộ bao giờ cả, huống chi người hâm mộ này lại là em gái của Đoàn Kinh Tuân, đây đích thị là thiên kim chốn hào môn, còn cô chỉ là một chủ kênh về truyện tranh mà thôi.
Nhưng mà, từ chối thì không được, nếu người hâm mộ trực tiếp yêu cầu gặp mặt thì cô từ chối hợp lý, nhưng hiện giờ có tầng quan hệ với Đoàn Kinh Tuân, nếu cô từ chối thì lại không thông tình đạt lý cho lắm.
“Được, em ấy quyết định gặp mặt ở đâu vậy? Gần đây, trừ thời gian đến bệnh viện thì tôi đều rảnh cả.”
“Vậy để tôi sắp xếp.”
“Ừ.”
Đoàn Kinh Tuân xác định thời gian gặp mà là vào thứ bảy.