Lương Tây Triết mất gần hai năm mới đứng vững trong công ty, giải quyết được mấy cổ đông già đó, vốn định nắm lấy thời cơ, làm căn cơ bản thân phát triển, đưa công ty lên tầm cao mới.
Muốn nắm chắc là một chuyện, nhưng mỗi lần cứ tới thời điểm mấu chốt, cấp dưới của hắn tới đàm phán chuyện hợp đồng thì đều bị người ta hớt tay trên, đối phương đều là mấy công ty nhỏ mới startup, theo lý mà nói, vốn không có thực lực cạnh tranh cùng Nguyên Thịnh, nhưng lần nào cũng thế thì gặp quỷ thật rồi.
Chuyện này lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng hắn cũng cảm thấy không đúng, vì vậy hao hết tâm tư, kết nối quan hệ mới hỏi được ngọn nguồn, thì ra đều do Đoàn Kinh Tuân ở sau lưng giở trò, những công ty nhỏ kia không biết đã bị Đoàn Kinh Tuân thu mua từ bao giờ, và đều không dùng danh nghĩa của anh.
Để tra ra được chuyện này, hắn phải nợ nhân tình của người khác không ít.
Không dễ gì mới gầy dựng được chút thành tích, khiến các vị nguyên lão ở công ty tin phục, nhưng gần đây bị quậy thành như vậy, hắn lại bắt đầu nghe rất nhiều tin đồn bất mãn.
Hắn thật sự không nhớ rõ mình đã đắc tội gì với Đoàn Kinh Tuân, đành phải tìm cơ hội gặp mặt một lần, nhờ nể tình hai người là bạn học cũ, giơ cao đánh khẽ.
Nhưng không ngờ, người ta vốn không muốn nói đến chuyện chính.
Dù hắn có tức đến mấy cũng không biết bắt bí Đoàn Kinh Tuân thế nào, quay đầu chuẩn bị bỏ đi, ở phía sau đột ngột lên tiếng: “Làm một người đàn ông, anh cực kỳ không đủ tư cách.”
Lời này không đầu không cuối, khiến Lương Tây Triết như lọt vào sương mù.
Xoay người nhìn Đoàn Kinh Tuân: “Anh có ý gì?”
“Ban đầu anh qua lại với Điền Vũ Tích, là vì thích cô ấy sao?”
Khi nói ra lời này, gương mặt Đoàn Kinh Tuân mang theo nét cười, nhưng không hiểu sao người khác nhìn vào chỉ thấy âm hiểm.
Tần Dịch nghe cái tên này, đột nhiên có tinh thần hẳn, anh ta nhìn sang Lương Tây Triết, xâu chuỗi một chuỗi sự kiện, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách Đoàn lão nhị lại mạnh tay như vậy, còn chấp nhận nợ nhân tình của anh ta nữa.
Tình cảm là như vậy.
Trong lòng Lương Tây Triết gõ một tiếng, thốt ra: “Liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là có.”
Đều là đàn ông, trong nháy mắt Lương Tây Triết đã hiểu hàm ý trong lời Đoàn Kinh Tuân, hắn có chút bàng hoàng, không thể tin được.
“Anh, thích cô ấy?”
Đoàn Kinh Tuân hơi híp mắt nhìn anh ta, ánh mắt kia giống như chúa tể rừng rậm sau khi nhìn trúng con mồi, dùng ánh mắt gây kinh sợ cho đối thủ dám ngấp nghé con mồi của mình.
Tràn đầy hơi thở nguy hiểm.
Lương Tây Triết đứng đó, gió thổi chung quanh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại không thể nhúc nhích.
Ngoài mặt bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là nội tâm cũng như thế.
Hắn nhìn Đoàn Kinh Tuân, hình như cuối cùng cũng hiểu được, những chuyện phát sinh gần đây, và câu nói vừa rồi của anh.
Điều này khiến hắn không khỏi giật mình.
Đoàn Kinh Tuân không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn ta.
“Lương tổng, anh cần phải đi rồi.”
Lúc này, Lương Tây Triết mới hồi phục tinh thần, nhưng hắn không có ý định rời đi.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh thích Tích Tích sao?”
Cố ý gọi nhũ danh của Điền Vũ Tích, không biết vì muốn tuyên bố chủ quyền hay là muốn chọc giận Đoàn Kinh Tuân nữa.
Nhưng vô luận là loại nào, thì hắn cũng đã thành công khiến Đoàn Kinh Tuân nổi giận.
Bởi vì hắn thấy gương mặt Đoàn Kinh Tuân càng thêm lạnh lùng, và còn thấp thoáng thấy anh biểu lộ sự tức giận.
“Chuyện đó không liên quan gì đến anh.”
Lương Tây Triết lại cười, “Sao lại không liên quan, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Tần Dịch ngồi một bên thay hắn toát mồ hôi, trong lòng tự nhủ, tên khốn này không phải đang tìm chết sao, nếu lúc nãy thức thời rời đi, có lẽ Đoàn Kinh Tuân có thể bỏ qua cho hắn, nhưng người này làm người đáng ghét, có lẽ đến thần tiên cũng khó lòng cứu nổi.
Đoàn Kinh Tuân nghe xong lại giận quá bật cười, “Có cần tôi nhắc nhở anh không? Hai người đã chia tay rồi, sau này cô ấy có thể tiếp nhận sự theo đuổi của bất kỳ người đàn ông nào, nhưng tuyệt đối không bao gồm tên bất trung như anh.”
Những lời này chính là tử huyệt của Lương Tây Triết.
Hắn á khẩu không thốt được lời nào.
Bởi vì đã đâm vào trúng tim đen của hắn.
Mặc kệ tại sao Đoàn Kinh Tuân biết được chuyện này, nhưng chỉ cần anh ta biết, bất kỳ lúc nào cũng có thể tố giác với Điền Vũ Tích.
Nghĩ đến Điền Vũ Tích sẽ biết chuyện này, nghĩ đến sau khi chia tay, cô không còn để ý đến hắn nữa, từ đau lòng hắn chuyển sang chán ghét hắn, Lương Tây Triết không hiểu sao lại thấy khó chịu.
Trái tim như bị ai đó đem nướng trên lửa.
Cảm giác này, vô cùng giày vò hắn.
Trong một nháy mắt, hắn mất đi toàn bộ tinh thần chiến đấu, thậm chí không dám quay mặt lại nhìn Đoàn Kinh Tuân, chật vật bỏ chạy.