Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 16

Thái tử Tần gia đã mở lời, tên Tôn Kiến Lợi này không chỉ bị công ty sa thải, mà sau này muốn kiếm việc làm ở Nam Thành e là cũng chật vật.

Việc này vừa xảy ra, đám mây đen trong phòng làm việc lập tức tiêu tán.

Những người này mừng đến điên rồi.

“Thái tử Tần gia là Bồ Tát giáng thế.” Có người nói.

Người bên cạnh nghe vậy cười ha ha.

Lại có người lớn tiếng hỏi: “Hỡi các quý cô của phòng làm việc chúng ta, có phải có ai là cao thủ ẩn danh không? Hay là bên trên có người? Nếu không thì ai là người thổi gió đến tai vị đại nhân kia?”

Nói cũng đúng, loại nhân vật khét tiếng, mỗi ngày kiếm bạc tỷ, một lời nói ra có thể kiếm hàng trăm triệu, hàng tỷ, làm gì có chuyện rảnh rỗi không có gì làm quan tâm đến khó khăn của nhân viên quèn như bọn họ, trừ phi có người thổi gió đến tai, mà nhất định phải là người có tiếng nói.

Trong văn phòng không ai nói gì.

Tiểu Lưu thừa dịp mọi người không để ý, đến bên cạnh Điền Vũ Tích, cười nói: “Chị đúng là người có thể chất cẩm lý đó nha.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Không phải hắn ta vừa sạt chị một trận đã bị đuổi sao.”

Điền Vũ Thích bắt đầu chống cằm suy nghĩ, trong lòng mừng thầm nhưng bên ngoài phải giả vờ.

Chẳng lẽ thật như Tiểu Lưu nói, cô có thể chất cẩm lý thật sao?

Mặc kệ thế nào, chuyện này thật sự giúp cô xả được cơn tức, cô vội vàng chia sẻ tin tức nóng hổi này cho Nghiêm Nhược Đan.

XXXX: Đan Đan, Đan Đan cục cưng, tên họ Tôn kia bị đuổi rồi, nghe nói là do đắc tội với ông lớn nào đó, thật là ông trời cũng giúp tớ.

Một lòng trung can: Ôi mẹ ơi, đây là sảng văn trong truyền thuyết! Mau, kể tớ nghe chi tiết, để bà đây vui một chút.

Điền Vũ Tích lộc cộc gõ chữ như bay, văn tuôn như thác.

Qua hai phút, trong đầu Nghiêm Nhược Đan lại vang lên hai tiếng chuông.

Cô có một loại trực giác.

Trực giác mãnh liệt…

Ngày đó ở quán bar, Đoàn Kinh Tuân có hỏi tên của họ Tôn kia.

Chẳng lẽ anh ta chỉ thuận miệng hỏi?

Nhưng mà không phải chứ?

Cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái.

Muốn nhắc nhở người chị em của mình một câu, nhưng mở khung đối thoại lại cảm thấy mình không nên nhiều lời, dù sao cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi, lỡ như hiểu lầm thì không tốt.

Một lòng trung can: Vậy cậu có từ chức nữa không? Hắn đã đi rồi, nếu không thì đừng nghỉ nữa.

XXXX: Trễ, đơn xin từ chức đã nộp rồi.

Một lòng trung can: Sờ sờ đầu, không sao, công việc nát này, tiền lương không cao, lại còn mệt mỏi, cũ không đi mới không tới, chị em sẽ cùng cậu tìm một công việc mới tốt hơn.

XXXX: Ừ (hôn gió)

Giờ phút này, ở sân Golf ngoại ô Nam Thành.

Dưới bầu trời xanh trong, hai người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi đối diện nhau cùng thưởng thức trà.

Tần Dịch nghe cấp dưới báo cáo xong cúp điện thoại, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện, cong môi: “Giúp cậu chiếu cố rồi, quyết định cảm ơn tôi thế nào?”

Người đàn ông ngồi đối diện ung dung đặt tách trà xuống, ngữ điệu không chút cảm xúc, lời nói ra cũng rất khí khái: “Cậu xem mảnh đất bên Tam Thủy kia, dùng danh nghĩa cá nhân của tôi chuyển sang, hiệp nghị chiều nay sẽ có người đưa đến chỗ ở cho cậu.”

Tần Dịch nghe thấy, cười càng sâu hơn.

“Cho nên, gốc Cỏ của cậu, có biết cậu giúp cô ấy không?”

“Cô ấy không cần phải biết.”

Tần Dịch giơ ngón tay cái lên: “Bội phục, cảnh giới này của cậu, người bình thường không ai có thể so được.”

Nghe giọng điệu trêu tức của anh ta, khóe miệng Đoàn Kinh Tuân mang ý cười, không nói gì, uống trà.

Qua một lát, Tần Dịch chợt nhớ tới gì đó.

“Tôi nhớ, không phải bên Lương Tây Triết cũng nhìn trúng mảnh đất này sao? Bí mật qua lại với bên đó mấy lần, lẽ ra phải chuẩn bị ký hợp đồng rồi chứ? Sao lại đến tay cậu rồi?”

“Không phải cậu nhìn trúng nó sao? Anh em mình nhìn trúng, sao tôi có thể để người khác cướp đi.”

“Bớt làm trò.”

Tần Dịch châm điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay mới nói: “Tôi chỉ là nhất thời cao hứng, không phải không có thì không được, nếu tôi mà thật sự ra tay, làm gì có cửa cho nhà họ Lương lên tiếng, tôi nghĩ đều là người làm ăn, thuận nước giong thuyền là tốt rồi, không ngờ, lại bị cậu chặn.”

Ngón tay Đoàn Kinh Tuân xoay từng vòng trên miệng tách trà, ánh mắt tối đi, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên lạnh lẽo: “Tôi là người xưa nay vẫn vậy, không nhìn được người tôi ghét sống quá như ý.”

Anh vừa nói như vậy, Tần Dịch lập tức hứng thú.

“Sao hắn lại đắc tội cậu?”

Đoàn Kinh Tuân rút một điếu thuốc ra, ngữ điệu lạnh nhạt, có chút thờ ơ: “Đắc tội chỗ tôi nhiều lắm.”

Tần Dịch sửng sốt khi nhìn thấy trên mặt Đoàn Kinh Tuân hiện vài phần hung ác, cũng lường được vị họ Lương kia sắp gặp nạn, anh ta vừa buồn cười vừa mừng rơn, dù sao Đoàn Kinh Tuân từ xưa đến nay làm người trầm ổn tự kiềm chế, có thể nổi giận đúng là chuyện lạ hiếm thấy trên đời.

“Ơ, người này đúng là bất lịch sự.”

Bọn họ đang nói về Lương Tây Triết, không biết người này tự dưng ở đâu chui ra.

Nhìn thấy mục tiêu hướng đến của hắn, có thể đoán được người này cố ý đến tìm Đoàn Kinh Tuân.

Chỉ một lát sau, Lương Tây Triết đã đến trước mặt, đầu tiên là nhìn Tần Dịch, cười chào một tiếng, “Tần tổng cũng ở đây à.”

Tần Dịch cười, giơ tách trà trong tay, “Thật khéo Lương tổng, có muốn ngồi xuống làm tách trà không?”

Lương Tây Triết xua tay, ánh mắt chuyển lên người Đoàn Kinh Tuân.

“Tôi là tới tìm Đoàn tổng.”

Đoàn Kinh Tuân liếc nhìn hắn, vẫn chậm rãi uống trà như cũ, không nói năng gì.

Lương Tây Triết cũng không nói lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “Về mặt làm ăn, Nguyên Thịnh tiếp xúc với Đoàn thị không nhiều, về cá nhân tôi thì cũng không làm gì có lỗi với Đoàn tổng, tại sao những giao dịch gần đây của Nguyên Thịnh, Đoàn tổng đều muốn chen một chân vào, tôi thật sự không hiểu.”

Nghe hắn nói lời này xong, Đoàn Kinh Tuân mới chịu cho hắn một ánh mắt: “Trên trường kinh doanh, chữ lợi làm đầu, người khác muốn hợp tác với ai, thì phải xem ai là người cho họ lợi nhuận nhiều nhất, anh nói có đúng không, Lương tổng?” Anh cười, ý cười không ở đáy mắt, thậm chí khiến người khác thấy rét run.

“Được, cạnh tranh đúng không? Vậy anh quang minh chính đại mà cạnh tranh, giở thủ đoạn sau lưng thì tính là gì?”

So với Đoàn Kinh Tuân, hiển nhiên hắn không đủ trầm ổn, chỉ nói hai câu đã bị cơn giận dẫn dắt.

Nhìn bộ dáng muốn nhảy lên của hắn, Tần Dịch chỉ thấy buồn cười, nhưng ráng nhịn, cười vào mặt người ta là không lịch sự, đành yên lặng xem hắn như lữ khách qua đường.

Xuất diễn hôm nay rất đặc sắc, dù cho người bên ngoài vung tiền như rác cũng không thể nào xem được bộ dáng đối chọi gay gắt của Đoàn nhị, anh ta nhặt được tiện nghi lớn rồi.

“Thủ đoạn? Chẳng lẽ không phải cũng là một loại cạnh tranh sao? Lương tổng, nếu anh có thủ đoạn, thì xin mời mặc sức chơi với tôi, Đoàn nhị nhất định phụng bồi.”