Quỹ Đạo Thầm Mến

Chương 10

Mỗi ngày đi làm cô đều rời giường lúc sáu giờ, dùng nửa giờ để rửa mặt, thu phục bữa sáng, sau đó lại vội vàng chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm.

Giờ cao điểm vẫn như trước, người trong tàu điện ngầm đông như cá mòi xếp trong hộp, nếu đứng thẳng không được sẽ ngã vào đám đông, cuối cùng bị dập nát thành bùn nhão.

Một công việc không có tương lai gì như vậy, mà cô đã làm liên tục ba năm.

Bước xuống tàu điện ngầm, phản ứng say xe khiến Điền Vũ Tích buồn nôn, dù đã dán miếng chống say nhưng chúng không mấy tác dụng.

Muốn đến được công ty, còn phải lên một chuyến xe công cộng nữa.

Lắc lư lắc lư, phải mất một lúc lâu mới đặt chân đến được công ty.

Quét thẻ, bước vào, một ngày làm công chính thức bắt đầu.

Công việc cơ bản mỗi ngày của cô, đại khái chính là tiếp đãi khách đến, bưng trà đổ nước, đi xuống lầu giúp hai vị giám đốc mua cà phê, sửa sang lại tài liệu, ghi nhận sổ sách, đóng dấu, sao chép tư liệu…

Mấy công việc đó chỉ cần làm quen tay, hầu như không có khó khăn gì, đồng thời cũng không có bất kì không gian nào để thăng chức.

Gần đây cô đang cân nhắc có nên đổi sang công việc khác hay không, nhưng nhìn tình hình trước mắt, cô không có lựa chọn thích hợp.

Tới thời gian nghỉ trưa, cô xé mì gói chuẩn bị đi lấy nước nóng, Tiểu Lưu là lễ tân dưới lầu đến rủ cô đi ăn cơm, nói là có một nhà hàng Nhật mới mở, có rất nhiều đồng nghiệp đã sang bên đó làm thẻ, Tiểu Lưu có hẹn một đồng nghiệp nữa, đến đây hỏi cô có muốn cùng đi hay không.

Câu trả lời hiển nhiên là không, uyển chuyển nói ngại với cô ấy, trong người cảm thấy không thoải mái, không muốn đi ra ngoài, muốn ở văn phòng ăn tạm qua bữa.

Tiểu Lưu tiếc nuối, nhưng không nói gì đi ra ngoài.

Tiểu Lưu vào công ty trễ hơn cô một năm, lúc mới vào là làm quen với cô trước tiên, thường xuyên hẹn cô đi ăn cơm, lúc ấy tuy kinh tế của cô cũng căng thẳng, nhưng ngại từ chối nên đồng ý đi với Tiểu Lưu vài lần, sau đó cô suýt không chống đỡ nỗi.

Đương nhiên là ví tiền của cô không chống đỡ nỗi.

Hai người ăn cơm, tất nhiên là chia AA, nhưng những nhà hàng mà Tiểu Lưu muốn đi ăn lại không rẻ, lương tháng của hai người gần như bằng nhau, cô thật không rõ tại sao Tiểu Lưu lại nỡ dùng hết lương tháng của mình vào chi tiêu ăn mặc, sau đó mới hiểu ra, điều kiện nhà cô ấy tốt, còn có bạn trai chịu chi, cha mẹ và bạn trai đều chăm lo cho cô ấy, cho nên về tiền của mình, Tiểu Lưu chỉ chi về tiền ăn và mua đồ trang điểm.

Tiểu Lưu có thể tiêu xài như vậy, không thèm để ý đến giá cả đồ ăn, cô thật tình không so nổi.

Sau đó, Tiểu Lưu lại hẹn cô đi ăn cơm, mười lần thì hết tám lần cô kiếm cớ không đi.

Cô biết, sớm muộn gì Tiểu Lưu cũng có ý kiến.

Thật vậy, vừa ra khỏi cửa tòa nhà, Tiểu Lưu không vui oán giận với vị đồng nghiệp đi cùng mấy câu: “Tôi đâu có đắc tội gì với Tiểu Điền chứ, gọi chị ấy đi ăn mấy lần mà đều không đi, có ý gì đây!”

“Không biết, công ty tổ chức liên hoan chị ta cũng không đi, không biết là tính cách hướng nội hay là tiếc tiền nữa.”

Tiểu Lưu bĩu môi, “Tôi thấy chị ta không phải mắc chứng sợ giao tiếp, còn chuyện tiếc tiền thì chắc là không đâu, tôi thấy bạn trai của chị ta đến đón lúc tan tầm lần trước là đi chiếc Bentley đó, bạn trai có tiền như vậy, chị ta nghèo được sao?”

“Đã lâu rồi không thấy người bạn trai kia tới, hai người chia tay rồi à.”

“Chắc là vậy.”

Điền Vũ Tích không biết suy đoán của mình đã ứng nghiệm, cô đang cô đơn nuốt từng ngụm mì, tiếng chuông di động đột ngột vang lên, là một dãy số xa lạ, cô nghe máy, lễ phép lên tiếng: “Xin chào, là ai vậy?”

“Là anh, Tích Tích.”

Nghe giọng nói Lương Tây Triết bên kia, cô theo bản năng muốn tắt máy, bên kia như cảm giác được, vội vàng gọi cô lại: “Đừng tắt, chúng ta tâm sự có được không?”

“Nói chuyện cái gì? Chúng ta chia tay là thật, hơn nữa tôi đã nói rất rõ rồi, Lương Tây Triết, anh đừng dây dưa với tôi nữa.” Cô nói chuyện rất bình thản, bình thản đến mức không có bất kỳ gợn sóng nào, thậm chí không còn chút cảm tình gì.

“Đó là em đơn phương tuyên bố chia tay, anh không đồng ý.”

“Yêu đương không được pháp luật bảo hộ, anh có đồng ý hay không đều không quan trọng.”

“Sao em lại vô tình như vậy?”

Giọng nói của Lương Tây Triết nghe rất đau lòng, thậm chí hắn như bị người khác vứt bỏ, là người bị tổn thương, thật ra đều là ảo giác của hắn.

Điều này làm cho Điền Vũ Tích không khỏi tức giận.

“Tôi vô tình sao? Đã nói rất nhiều lời rồi, tôi không muốn nói nữa, không có nghĩa lý gì cả, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đến bây giờ hãy chừa cho nhau chút thể diện đi.”

Không chờ Lương Tây Triết nói thêm gì, cô trực tiếp ngắt điện thoại.

Hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, cô tắt máy, thẳng tay kéo số điện thoại kia vào danh sách đen.

Chuyện cô đã chia tay hay chưa, Tiểu Lưu là chúa nhiều chuyện, đương nhiên đầu giờ chiều đã chủ động tới tìm cô để chứng thực.

“Gần đây không thấy bạn trai tới đón chị, hai người chia tay rồi sao?”

Nói mới nhớ, Lương Tây Triết chỉ đến đón cô có hai lần thôi, một lần đón cô đến nhà hắn ăn cơm, một lần khác là sinh nhật của cô, đưa cô đi đón sinh nhật.

Nhưng cả hai lần này, đều vừa khéo bị đồng nghiệp bắt gặp, vì thế trong công ty truyền tai nhau, mọi người đều biết cô có bạn trai giàu có.

Lúc trước, cô không cảm thấy thân phận và địa vị của Lương Tây Triết có thể mang đến cho cô chỗ tốt gì, dù sao cô cũng không vì tiền của hắn, càng không nhận sự trợ giúp từ hắn.

Nhưng sau khi mọi người truyền tai nhau, cô mới phát hiện một chỗ tốt duy nhất mà cô có thể tiếp nhận.

Đó là tên phó tổng giám đốc Tôn thường lợi dụng chức vị để quấy rầy cô, nghe thấy tin này hoàn toàn bị dập tắt, thậm chí đối với cô cũng khách khí hơn.

Khi Tiểu Lưu tới hỏi, cô có thể nói dối, dù sao thì không ai có thể xác thực xem cô nói hay sai, cô vẫn có thể tiếp tục mang danh bạn gái của kẻ có tiền, làm một người “không dễ chọc” trong mắt mọi người, nhưng cô không làm được, cô không muốn bản thân mình có bất kỳ dính líu nào với Lương Tây Triết, một phương diện cũng không thể!

“Ừ, chia rồi.”

Tiểu Lưu “A” một tiếng, nghe có vẻ tiếc thay cho cô.

Điền Vũ Tích không muốn nói quá nhiều, ra vẻ nhẹ nhàng cười nói: “Cũ không đi mới làm sao tới được, thừa dịp tuổi trẻ, yêu đương thêm vài lần không tốt sao.”

Nói xong liền tìm việc làm, tránh sự truy hỏi của Tiểu Lưu.

Tên phó giám đốc họ Tôn kia mới vừa nhậm chức hồi năm nay, hắn có một đôi mắt dài sắc lẹm, chuyên liếc nhìn mấy cô gái xinh xắn ở công ty, nhưng Điền Vũ Tích không ngờ tới, có một ngày đối tượng bị quấy rối lại là mình.

Tên này hay nhắn tin mấy lời ong bướm qua wechat, hay đôi khi, thậm chí phân công cô làm gì đó ở công ty, rồi vô tình cố ý đυ.ng vào tay chân của cô.

Cô vì chuyện này mà đã từng công khai chỉ trích hành vi của hắn.

Hắn trước mặt thì xin lỗi nói mình không cẩn thận, còn sau lưng thì chỉnh cô, gây áp lực muốn ngáng chân cô.

Cũng chính vì chuyện này mà cô từng cân nhắc, nhiều lần muốn từ chức nghỉ việc, nhưng vì sau khi biết bạn trai của cô là Lương Tây Triết, tên này đã dè chừng hơn một chút, hơn nữa, mẹ cô bị bệnh nằm viện, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán, đành phải tạm thời gác chuyện từ chức sang một bên.

Vốn cho rằng công việc này cứ mơ mơ hồ hồ làm tiếp, nhưng nghĩ ngàn lần cũng không ngờ, tên phó tổng họ Tôn này đúng là tên nhân cách bại hoại, đê tiện đến cực điểm.

Chuyện cô đã chia tay “anh bạn trai có tiền”, không biết là ai đã truyền đến tai của hắn, ngay ngày hôm đó, hắn giao cho cô trọng trách phải cùng khách hàng đi ăn cơm.

“Tôi không đi, tôi không uống được rượu, tôi bị dị ứng với cồn.”

Phó tổng họ Tôn ngoài cười nhưng trong không cười, vẫn giữ ý định khuyên can cô, “Vậy thì không uống rượu, em yên tâm, anh đã dẫn em ra ngoài thì nhất định sẽ che chở cho em.”

“Nhưng tôi không đi đâu, ngại quá Tôn tổng, ngài vẫn nên tìm người khác đi, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, không lên được mặt bàn, tôi sợ đến lúc đó lại làm ngài mất mặt ạ.”

Thấy khuyên bảo cô không thành, tên phó tổng họ Tôn lập tức thay đổi sắc mặt, cầm ly nước trên bàn đập xuống cái “Cành”, hù dọa cô: “Công việc này cô không muốn làm có phải không? Không thì ngay bây giờ cút xéo ngay cho tôi! Thương lượng với cô đã là cho cô mặt mũi rồi, cô còn dám đứng đây cò kè với tôi á, lật trời rồi!”