Thiếu niên kêu lên một tiếng, giọng nói run run, ngọt ngào quyến rũ, vô thức phát ra thanh âm nhẹ nhàng.
Bộ ngực nhỏ nhắn trắng nõn, tựa như sữa bò đông đặc. Khi ngậm chúng trong miệng, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa.
Giang Hạc Giác dùng đầu lưỡi cọ sát mạnh hơn, mυ'ŧ rồi gặm cắn, như muốn trút toàn bộ cơn tức giận lên đầṳ ѵú và kéo căng nó ra.
Ngoài tiếng khóc nức nở của thiếu niên, âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng mυ'ŧ chói tai.
——Tên điên này vẫn chưa cai sữa à? !
Hứa Chu chửi thầm trong lòng.
Đầṳ ѵú của cậu sưng lên vì bị mυ'ŧ, bàn tay to lớn của hắn hướng về phía âʍ ɦộ đang ướŧ áŧ đến mức rối tinh rối mù, dễ dàng cởϊ qυầи cậu ra.
Khi Giang Hạc Giác nhả miệng ra, Hứa Chu đã bị cắn đến mức hai mắt không tập trung, cơ thể co giật run rẩy, núʍ ѵú sưng tấy và đỏ mọng như quả anh đào chín, khiến người ta chỉ muốn hung hăng khi dễ!
Cậu ngước đôi mắt ướŧ áŧ lên, chạm phải gương mặt tuấn mỹ như tượng ngọc hoàn hảo của Giang Hạc Giác. Khí chất lạnh lùng, xa cách của người nam nhân trước mặt hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại du͙© vọиɠ nóng bỏng.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng của hắn phủ lên khe hở trắng hồng thanh tú giữa hai chân cậu.
Lúc này, môi âʍ ɦộ hồng hào mềm mại đã thấm ướt một lớp dâʍ ŧᏂủy̠. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Nhưng đốt ngón tay không thể đưa vào...
"Không, đừng!"
Nước mắt trào ra, Hứa Chu cuộn người khóc nức nở:
"Em sợ...Lão công, anh đừng…"
Những lời làm nũng đầy tủi thân vang lên yếu ớt, nhưng chỉ một tiếng "lão công" thốt ra từ miệng Hứa Chu, cũng đủ khiến hơi thở của Giang Hạc Giác càng thêm nặng nề.
"Cái miệng dưới chảy nước như lũ, vậy mà còn dám nói không muốn?"
Giọng của Giang Hạc Giác khàn khàn, đầy bực bội vì không được thoả mãn ham muốn.
"Em... em sai rồi, lão công. Em không làm loạn nữa...Chu Chu không làm loạn nữa..."
Tiểu mỹ nhân nhìn đôi mắt đẫm du͙© vọиɠ của người nam nhân, giọng nói rưng rưng mềm mại như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, khiến người ta nghĩ rằng cậu muốn câu dẫn đối phương.
"Muốn làm loạn cũng được, tối nay anh sẽ cᏂị©Ꮒ chết em!"
Giang Hạc Giác cười khẩy, vươn tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đen dày, cực kỳ cứng cáp của mình rồi ấn nó vào âʍ ɦộ mềm mại và không ngừng cọ xát cho đến khi nó nóng lên. Côи ŧɧịt̠ thô to mang đến nhiều kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến toàn thân Hứa Chu run lên, thở hổn hển và run rẩy.
Tiểu mỹ nhân nấc lên một tiếng đầy tủi thân, trông yếu ớt đến mức như sắp ngất đi. Đôi mắt long lanh ngập nước, tràn đầy ấm ức:
"Anh chẳng bao giờ tìm em, chưa từng..."
"Trong mối quan hệ này, lúc nào cũng chỉ có em là người chủ động."
Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào Giang Hạc Giác, nghẹn ngào bật khóc:
"Anh vốn dĩ không hề thích em!"
Giang Hạc Giác lạnh mặt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang khóc đến đau lòng xé ruột trước mắt mình, trái tim hắn như bị siết chặt, nặng nề và nhói đau.
Từ trước đến nay, Giang thiếu gia chưa từng cúi đầu trước ai, lòng kiêu hãnh của hắn tuyệt đối không cho phép điều đó.
"Em chỉ là đứa con ngoài giá thú... chẳng qua chỉ là món đồ chơi để Giang thiếu gia vui đùa."
Hứa Chu nghiêng đầu, không nhìn vào mặt hắn. Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm vào mái tóc đen nhánh. Giọng cậu nghẹn ngào, thấp giọng nói:
"Em sẽ không bao giờ thích anh nữa."
Trái tim như bị va chạm nhẹ vài lần, không rõ là chua xót hay vui mừng
"Muốn làm loạn cái gì nữa? Chẳng phải chính em nói muốn chia tay sao? Bây giờ lại tỏ ra như thể anh phụ bạc em?"
Giang Hạc Giác thấp giọng mắng, rồi bế người lên, tách đôi chân ra, để cậu ngồi vắt ngang trên đùi mình.
Hứa Chu không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt.
"Không được khóc."