Hứa Chu hiểu rằng, việc chia tay này là điều không thể tránh khỏi.
Cậu không từ chối, mà ngoan ngoãn lên xe cùng Giang Hạc Giác. Cả hai đến một nơi lạ lẫm.
Suốt dọc đường đi Hứa Chu đều run rẩy, như thể đang sợ hãi, lại như đang buồn bã. Cậu tạo ra hình ảnh một đóa hoa nhỏ mong manh, dịu dàng và đầy tình cảm, một hình tượng được xây dựng vững vàng.
Hai người lên lầu, Hứa Chu dùng đầu ngón tay nắm lấy vạt áo của Giang Hạc Giác. Cậu nhỏ giọng nói:
"Đây là lần cuối cùng."
Giang Hạc Giác nghiến răng, ánh mắt liền tối sầm lại. Hắn không trả lời, nhưng khi đóng cửa lại, hắn nói:
"Em có biết đây là đâu không?"
Hứa Chu nhìn xung quanh, đồ đạc ở nơi đây được sắp xếp gọn gàng, trang trí tinh tế và sang trọng, có thể thấy được thẩm mỹ của chủ nhà không tệ.
Giang Hạc Giác đến gần, giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng nói tiếp:
"Đây là nơi không ai biết rằng anh sẽ cưỡиɠ ɧϊếp em."
Hứa Chu chưa kịp lùi lại mấy bước, đã bị một lực mạnh kéo ngã xuống ghế sofa.
Vạt áo bị kéo lên, lộ ra vòng eo thon gọn mềm mại trắng như tuyết, chỉ cần chạm tay vào là có thể để lại vết đỏ rõ rệt.
Cậu ngã xuống, hai mắt choáng váng quay cuồng, chưa kịp đứng dậy thì đã có một bóng đen đè cậu xuống, thân thể nóng bỏng ép cậu vào giữa ghế sofa.
"Buông ra, chúng ta đã chia tay rồi..."
Âm thanh của thiếu niên run rẩy, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, ướŧ áŧ như thể nghẹt mũi, nghe vô cùng thảm thương.
Câu nói này chẳng khác gì đổ dầu vào lửa, gân xanh trên thái dương của Giang Hạc Giác nổi lên, hắn cắn răng nói:
"Anh đã đồng ý sao?"
"Đĩ nhỏ, muốn đi là đi? Mấy ngày này không cᏂị©Ꮒ em liền muốn tìm tên khác?"
Ánh mắt của Giang Hạc Giác sâu thẳm, hắn cúi thấp, hung hăng xé áo Hứa Chu ra, lộ ra vòng ngực mềm mại được bao bọc bởi chiếc dây buộc ngực.
Hứa Chu muốn giơ tay che lại, nhưng cậu bị giữ chặt trên ghế sofa. Hai cổ tay bị đôi tay lớn khóa chặt trên đầu, vòng eo bắt đầu xoay loạn, cơ thể theo bản năng run rẩy.
Vòng ngực của cậu không lớn, nhưng làn da trắng mịn và bầu ngực mềm mại nhô lên trên cơ thể mảnh mai, tạo thành đường cong nhẹ như ngực của thiếu nữ, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.
Đôi bàn tay to lớn nóng hổi của Giang Hạc Giác bao phủ và xoa bóp. Hắn không kiềm chế được mà dùng lực nhào nặn bộ ngực trắng nõn mềm mại, đầṳ ѵú chịu nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắt đầu đỏ bừng.
"Đau! Nhẹ nhàng một chút."
Hứa Chu là người song tính, cơ thể của cậu vô cùng nhạy cảm và yếu ớt, đặc biệt là rất sợ đau. Có vẻ như khi còn nhỏ cậu đã từng chịu đựng một số tổn thương về tâm lý, mỗi khi Giang Hạc Giác mất kiểm soát, cậu sẽ sợ hãi khóc đến mức thở không nổi, cả người đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt.
Cậu nhăn mày vì đau, bộ dáng đáng thương khiến người ta không nỡ sinh khí.
Nhưng đó là trước đây, hiện tại Giang Hạc Giác vô cùng tức giận.
Đĩ nhỏ này dám nhắc đến việc chia tay?
"A....Hạc Giác, nhẹ một chút..."
Thiếu niên khẽ rên vì đau, làn da trắng mịn như tuyết, mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại những vết đỏ bắt mắt. Huống chi Giang Hạc Giác còn mạnh tay nhào nắn làm bộ ngực của cậu biến dạng.
Cậu nhíu mày vì đau, khóc nức nở đáng thương vô cùng.
—Tiếng khóc ấy khiến người ta chỉ muốn ép cậu ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng.
Giang Hạc Giác nhìn chằm chằm vào Hứa Chu, dùng đầu ngón tay xoa xoa núʍ ѵú đỏ mọng.
"Em lại muốn hét lên à?"
"A!"
Vòng eo của Hứa Chu cong ra sau vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cảm giác đau đớn và tê dại truyền đến từ đầu ngón tay, khiến cậu rêи ɾỉ và thở hổn hển.
Giang Hạc Giác thuận thế cúi đầu xuống, lạnh giọng nói: "Đã dâʍ đãиɠ đến mức này. Ngoài anh ra, còn ai thèm muốn em nữa?"
Giây tiếp theo, đầṳ ѵú đỏ mọng nhạy cảm bị đối phương hút vào miệng, cơ thể của Hứa Chu trở nên căng cứng, toàn thân run rẩy vô thức đứng thẳng lên. Phần lưng dưới giúp hắn bú ɭϊếʍ và gặm cắn dễ dàng hơn.
"Giang, Giang Hạc Giác! Đừng cắn vυ'..."