Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy huy chương vô địch mà Lục Thanh Yến đạt được trong cuộc thi lần này.
Thứ đồ chói mắt.
...
Trong bữa tiệc, những ly rượu chạm vào nhau vang lên không ngớt. Lục Thanh Yến đã biến mất một lúc lâu, cha của hắn đang trò chuyện với vài người đồng nghiệp, liền sai người đi tìm.
Nhưng người họ đang tìm kiếm đang ở trong góc phòng, lạnh lùng nhìn thiếu niên đang quỳ giữa hai chân mình, lúng túng há miệng ra phục vụ cho ©ôи ŧɧịt̠ to dày, đen kịt.
Hứa Chu khó nhọc nuốt xuống. Cậu chưa bao giờ nếm qua dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, mùi tanh và nhiệt độ nóng bỏng khiến mắt cậu đỏ bừng, hai má và chóp mũi cũng chuyển sang màu đỏ hồng.
Cái miệng nhỏ của cậu bị kéo căng đến mức tối đa nhưng chỉ có thể ngậm đầu dươиɠ ѵậŧ trong miệng. Sau vài lần nỗ lực, cuối cùng cậu có thể thè cái lưỡi mềm mại màu đỏ và liếʍ nó một cách thích thú.
Cậu chỉ muốn qua loa cho xong chuyện.
Tiếng rêи ɾỉ lộn xộn và hơi thở nóng hổi của cậu phun xuống cái bụng căng cứng của người nam nhân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chỉ muốn hung hăng đâm vào miệng của cậu thật sâu!
Hứa Chu giống như con mèo nhỏ, tiếng rêи ɾỉ thút thít như đang phát tao.
Lục Thanh Yến căng cứng đến khó chịu, ánh mắt đen láy trở nên tối sầm. Hắn dùng bàn tay to lớn nắm lấy mái tóc mềm mại của thiếu niên, khàn khàn giọng nói:
"Mở miệng."
Nói xong, hắn không để ý đến ý nguyện của Hứa Chu, dùng lực đưa ©ôи ŧɧịt̠ dày đặc nóng hổi vào trong cái miệng mềm ướt và nóng bỏng của thiếu niên.
Hứa Chu gần như nôn ói vì hành động bất ngờ của Lục Thanh Yến. Cậu chống cự và cố gắng đứng dậy, nhưng da đầu lại đau nhức không thể cử động.
"Không, ô…"
Đầu lưỡi mềm mại của cậu muốn đẩy ©ôи ŧɧịt̠ to lớn đáng sợ này ra ngoài, nhưng cậu không biết rằng hành động của mình khiến Lục Thanh Yến thoải mái đến mức theo bản năng duỗi thẳng eo, muốn tiến vào sâu hơn.
Kích thước dươиɠ ѵậŧ của người nam nhân quá lớn, hắn không chút thương tiếc đưa vào. Thậm chí thứ đó còn nảy lên vài lần và có dấu hiệu càng ngày càng to hơn. Hứa Chu thở không thông, đồng tử bắt đầu run rẩy.
"Ugh..."
Cái miệng nhỏ của thiếu niên ẩm ướt nóng bỏng, đầu lưỡi mềm mại trơn bóng. Sau khi tiến vào thật sâu, hô hấp của Lục Thanh Yến đột nhiên trầm xuống, dùng sức ấn đầu Hứa Chu sâu hơn.
Nhưng chỉ có thể tiến được một đoạn nhỏ, Hứa Chu cảm giác như mình sắp bị thao chết. Toàn thân cậu run lên vì không chịu nổi, nước mắt như những hạt châu lấp lánh rơi xuống nơi khóe mắt, khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp bị thấm ướt vì những giọt nước mắt. Ngay cả khi khóc nức nở thút thít cũng vô cùng khó khăn.
"Lại khóc."
Lục Thanh Yến tặc lưỡi, nhưng không hề tỏ ra mềm lòng. Những ngón tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo túm lấy tóc của cậu, đâm ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng thô to vào cổ họng cậu hàng chục lần.
Cho đến khi thiếu niên kiệt sức, sắp ngạt thở đến mức ngất đi. Lục Thanh Yến mới luyến tiếc mà buông người ra.
Hứa Chu yếu ớt quỳ xuống đất, đôi môi sưng đỏ hơi mở ra để thở dốc. Nhưng hành động đáng thương của cậu khiến du͙© vọиɠ ham muốn của người nam nhân trước mặt trở nên tăng vọt. Lục Thanh Yến vẫn chưa xuất tinh, hắn vươn tay nhấc người lên bàn rồi thô bạo cởϊ qυầи của đối phương ra, lộ ra cặp mông tròn trịa trắng nõn.
Hứa Chu sợ hãi đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, liều mạng giãy giụa:
"Không muốn, ca ca...Em còn nhỏ, em không muốn bị thứ đó đâm chết..."
Lục Thanh Yến cười lạnh:
"Bây giờ cậu mới biết mình còn nhỏ? Lúc cậu bò lên giường tôi, sao tôi không thấy cậu sợ hãi nhỉ?"
Hắn đem người đè chặt rồi tát thật mạnh vào cặp mông của cậu! Hứa Chu hét lên, làn da trắng nõn của cậu lập tức chuyển sang màu hồng, vừa hồng hào vừa hấp dẫn.
Bụng dưới căng cứng, Hứa Chu rêи ɾỉ vài tiếng trầm thấp, bé sò bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt từ giữa hai chân, khiến hai bắp đùi toả sáng vì dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.
Yết hầu của Lục Thanh Yến trở nên khô khốc, hắn lại vỗ vào cái mông trắng nõn, khàn giọng nói. : "Mau kẹp chặt chân lại, nếu không tôi sẽ cᏂị©Ꮒ chết cậu."