Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 18: Ở Chung

Hề Chu Luật chỉ ở lại bệnh viện ba ngày, sau đó lấy cớ tinh thần lực đã tạm thời ổn định, muốn xuất viện.

Tuy rằng bác sĩ Lăng đã khuyên cô cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng với sự kiên trì của Hề Chu Luật, ông cũng không còn cách nào khác.

Hơn nữa, về vấn đề tinh thần lực của cô, bệnh viện cũng không thể can thiệp thêm gì.

Hề Chu Luật đã tìm được một bác sĩ trị liệu tinh thần lực có mức tương xứng pheromone vô cùng cao, vì vậy chỉ cần thường xuyên trị liệu, vấn đề sức khỏe sẽ không còn vượt ngoài kiểm soát đến mức báo động như vậy nữa.

Vì thế, chiều hôm đó Hề Chu Luật được ra viện, sáng ngày hôm sau liền có mặt tại công ty, bắt đầu xử lý cả núi công việc bị ùn ứ trong mấy ngày qua, đến tận khuya mới giải quyết xong.

Lúc này trời đã tối đen, trăng treo trên cao, cũng là lúc thành phố nhộn nhịp nhất, ánh đèn đầy màu sắc lung linh khắp nơi, tiếng nhạc xập xình dường như đang cố gắng đem những áp lực, buồn khổ ban ngày xóa sạch.

Một chiếc ô tô màu đen vốn không phù hợp với khung cảnh lặng lẽ rẽ ra khỏi con phố phồn hoa, đi vào một con đường vắng vẻ khác.

Hề Chu Luật ngồi ở ghế sau, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc phản chiếu trên cửa kính xe sẫm màu.

Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Bác sĩ Lạc đâu?”

Người bên cạnh sớm có chuẩn bị, giây tiếp theo đã báo cáo: ”Bác sĩ Lạc đã nghỉ ngơi rồi ạ!”

Hề Chu Luật nghe vậy, sửng sốt một chút, đáy mắt hiện lên một tia hoang mang hiếm thấy.

Người bên cạnh còn đang tiếp tục, vô cùng rành mạch báo cáo xong hành trình một ngày của Lạc Nguyệt Khanh. Thật ra thì không phải Hề Chu Luật phái người theo dõi Lạc Nguyệt Khanh, mà đêm qua Lạc Nguyệt Khanh đã chủ động đề nghị dọn đến biệt thự của cô ở, lấy lý do là thuận tiện cho việc điều trị.

Hề Chu Luật cũng không có phản đối, thậm chí còn sắp xếp quản gia đến phụ giúp đối phương dọn đồ, Lạc Nguyệt Khanh cũng rất chủ động, mới tám giờ sáng hôm nay đã gọi điện thoại đến thúc giục, có vẻ vô cùng nóng lòng muốn dọn vào.

Trong đầu lại chợt hiện lên hình ảnh của suốt mấy ngày vừa qua, từ lần đầu tiên gặp mặt, Lạc Nguyệt Khanh to gan lớn mật vượt rào, cho đến lời đề nghị kết hôn hai ngày trước.

Nói thật, Hề Chu Luật thấy qua không ít người lập dị, nhưng chưa từng gặp qua người nào như Lạc Nguyệt Khanh.

Một bên vừa ngả ngớn trêu chọc, nói ra những lời khiến người ta dễ hiểu sang một ý khác, thậm chí so với “Chủ Nhà” như cô còn chủ động, thoải mái hơn rất nhiều.

“Chiều nay cô ấy có ra ngoài?” Hề Chu Luật rũ bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, bắt lấy điểm mấu chốt, hỏi lại.

“Dạ, chiều nay lúc ba giờ, bác sĩ Lạc bắt xe buýt đi đến một căn hộ kiểu cũ ở khu dân cư phía Bắc để tiến hành tư vấn tâm lý cho con của một gia đình, quá trình trị liệu khoảng hai giờ!”

Hề Chu Luật hơi cúi đầu, không giống hầu hết những người khác, cô thích nhận được những thông tin ngắn gọn, súc tích và đầy đủ thông tin thay vì những lời chung chung. Thậm chí cô còn yêu cầu thư ký giải thích từng khoảng thời gian cụ thể, địa điểm rõ ràng.

Ông Hề còn từng vì chuyện này mà nhắc nhở cô rất nhiều lần, tuy rằng phương diện này cô có vẻ quá để ý và dành nhiều thời gian cho nó, nhưng Hề Chu Luật lại cứ cảm thấy nếu không làm như vậy cô sẽ bỏ lỡ thông tin quan trọng nào đó, nên mỗi lần đều yêu cầu thư ký báo cáo chi tiết theo cách của cô.

“Nhà kia có gia thế trong sạch, họ liên lạc với bác sĩ Lạc qua thông tin trên trang web!”

Hề Chu Luật khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao trong hợp đồng cũng không có quy định Lạc Nguyệt Khanh phải dành hết thời gian ở trong nhà, chữa trị cho một mình cô mà thôi.

Hơn nữa, với hoàn cảnh gia đình, Lạc Nguyệt Khanh phải tìm cách để có thu nhập nhiều hơn cũng không có gì khó hiểu.

Hề Chu Luật xoa xoa giữa mày, lại nhớ tới một việc, liền hỏi: “Lúc nãy cô ấy có gọi cho tôi?”

“Đúng vậy, lúc 8 giờ tối, bác sĩ Lạc có gọi đến hỏi cô chủ khi nào về? Thúc giục cô về sớm để tiến hành trị liệu, nhưng cô quá bận rộn nên đã từ chối!”

Mặc dù đối phương đã nói rõ ràng, nhưng Hề Chu Luật không thể nhớ được tình hình cụ thể lúc ấy là như thế nào, cố gắng hơn nửa ngày, thế nhưng trong ấn tượng của cô chỉ có nội dung của bản hợp đồng lúc đó.

Như vậy cũng có thể chứng minh rằng Lạc Nguyệt Khanh không phải không chủ động quan tâm tới cô. Mà là sau khi bị cô từ chối cô ấy mới về phòng và đi ngủ.

Nhưng Hề Chu Luật có chút không biết phải làm thế nào, thật sự bối rối. Người này thường xuyên nói ra những lời trêu chọc, nhưng đến những thời khắc mấu chốt lại chọn dừng lại. Giờ này đã đi ngủ? Không biết là cố ý hay thật sự mệt mỏi cần nghỉ ngơi?

Sức khỏe của một Alpha cấp S kém cỏi như vậy?

Hề Chu Luật không thể tin được, ít nhất trong số những Alpha mà cô biết đến, không có người nào vừa yếu ớt, vừa lười như Lạc Nguyệt Khanh, dù là Alpha cấp thấp nhất cũng sẽ không như thế.

-------Hết Chương------------