Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 17: Cọ Qua

Trong phòng bệnh.

Hề Chu Luật cùng Lạc Nguyệt Khanh đang đối diện với nhau.

Người con gái vẫn luôn giữ im lặng lúc này hơi nghiêng đầu, từng đường nét tinh xảo dưới ánh mặt trời khiến cho cho người ta cảm giác không chân thật, đôi mắt xanh xám nhạt của cô ấy càng giống như một viên đá quý vô cùng quý hiếm.

Lạc Nguyệt Khanh thản nhiên nhìn đối phương, gió vén tóc cô lên, lại nhét vào cổ áo, nơi hai chiếc cúc áo đã được cởi ra, vạt áo vô cùng lỏng lẻo;

Thật kỳ lạ, hai người đều không ai mở lời, tùy ý để sự im lặng lan tràn khắp căn phòng.

Lạc Nguyệt Khanh đi giày cao gót, đứng yên tại đó. Hề Chu Luật thoải mái, nửa nằm, nửa ngồi dựa vào chiếc gối mềm mại trên giường bệnh.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, là vệ sĩ của Hề Chu Luật đổi ca trực với nhau, nhưng hai người không hề để ý tới.

Mãi cho đến khi Hề Chu Luật chủ động mở miệng, nói: “Vừa rồi cô đi đâu?”

“Xuống lầu, tùy ý đi dạo một chút!” Lạc Nguyệt Khanh trả lời thật sự rất nhanh, như được cởi bỏ phong ấn, đi về phía đối phương.

“Thấy thế nào?” Hề Chu Luật lại hỏi, so với cảm giác lạnh lùng dọa người mấy ngày trước, hôm nay có vẻ dễ gần hơn chút.

“Cũng không tệ lắm, bệnh viện tư đúng là chịu chi tiền, khung cảnh xung quanh trang trí rất đẹp!” Lạc Nguyệt Khanh gật gật đầu.

Cô hỏi lại: “Cô xong rồi sao?”

Hề Chu Luật gật gật đầu, bởi vì chân của cô cần phải có chuyên gia xoa bóp mỗi ngày hai lần vào lúc sáng và chiều tối, vừa rồi Lạc Nguyệt Khanh rời đi cũng là vì chuyện này.

“Vậy, nghỉ ngơi một lát?” Lạc Nguyệt Khanh vừa nói xong liền cúi người xuống muốn ấn nút thay đổi chế độ giường bệnh để Hề Chu Luật nằm xuống.

Hề Chu Luật cũng không ngăn cản, tùy ý để giường về tư thế nằm xuống, sau đó Lạc Nguyệt Thanh đỡ lấy vai cô, muốn lấy mấy chiếc gối phía sau lưng cô ra.

Khoảng cách giữa hai người vì vậy được rút ngắn lại, tóc của Lạc Nguyệt Khanh xõa xuống vai và cổ của Hề Chu Luật.

Hề Chu Luật ngước mắt nhìn lên, vừa vặn có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong chiếc cổ áo rộng mở, tuy là Alpha, nhưng cũng không hề thua kém Omega chút nào, chiếc cúc áo thứ ba bị căng, như sắp bung ra.

Rượu vang đỏ vị hoa hồng thoang thoảng lướt qua, vương vấn ở chóp mũi của cô.

Bởi vì nửa người dưới không chịu nghe lời, nên gối dựa phía sau hơi khó lấy ra, Lạc Nguyệt Khanh phải cúi người hơn nữa, cố gắng dùng sức rút nó ra.

Đầu mũi thẳng tắp xẹt qua tơ lụa mềm mại, đây là một động tác vô cùng nguy hiểm.

Hề Chu Luật đột nhiên hỏi: “Cô làm sao quen biết hắn?”

Hơi thở ấm áp luồng qua lớp vải mỏng, cố chui sâu vào bên trong cổ áo.

Lạc Nguyệt Khanh tạm dừng một chút, chỉ nói: “Tôi và cậu ta là bạn hồi tiểu học.”

“Quan hệ giữa hai người, tốt lắm hả?” Hề Chu Luật nghiêng nghiêng đầu, chóp mũi từ điểm hình tròn lại vẽ ra một đường thẳng.

Lạc Nguyệt Khanh đang chống đỡ tại mép giường thoáng buông tay, sau đó nhanh chóng giữ chặt lại, cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: “Lúc đó cậu ta thường xuyên bị ức hϊếp, tôi nhìn không quen mắt, nên giúp cậu ta mấy lần. Sau đó trở thành bạn bè của nhau!”

“Nhưng cũng không bao lâu, tôi buộc phải chuyển nhà, cũng chuyển trường, không liên lạc nhau kể từ đó, không ngờ cậu ta còn nhận ra tôi!”

Không biết là Hề Chu Luật là vô tình hay đang cố ý, lại gật gật đầu, chóp mũi một lần nữa di chuyển lên xuống, tạo thành từng đường thẳng lướt qua đỉnh cong.

Hơi thở Lạc Nguyệt Khanh trở nên nặng nề hơn một chút, muốn nâng người lên để tránh, nhưng lại bị đối phương bám gần hơn, giữ nguyên khoảng cách như vậy, ngay cả những nếp vào của chiếc áo mỏng manh cũng giống nhau như đúc.

Trong lúc nhất thời, thật sự không biết được ai là Alpha, ai là Omega.

“Hắn ta tới là vì muốn tôi cho tiền!” Hề Chu Luật đột nhiên nói.

Lạc Nguyệt Khanh trầm mặc hơn bình thường một chút, thở ra một hơi: “Hửm?”

“Lần này hắn không lấy được, hai ngày sau sẽ tới nữa!” Hề Chu Luật hơi hơi ngửa đầu, nhìn về phía Lạc Nguyệt Khanh.

“Tôi hy vọng cô sẽ không có bất kỳ liên hệ gì khác với hắn ta hết.”

Đây rõ ràng là một yêu cầu vô cùng ngang ngược và vô lý. Nhưng lại khiến cho Lạc Nguyệt Khanh thở phào nhẹ nhõm, vì cô biết rằng bài kiểm tra lần này cuối cùng cũng đã kết thúc.

Mà Hề Chu Luật cũng không phải là một kẻ độc tài keo kiệt, nếu đối phương có thể khiến cô hài lòng thì cô cũng sẵn sàng thỏa mãn đối phương.

“Đổi lại, cô có thể đưa ra một điều kiện.” Hề Chu Luật hào phóng, nói.

Lạc Nguyệt Khanh bỗng nhiên có hứng thú, hỏi lại: “Muốn cái gì cũng được?”

“Chỉ cần nằm trong khả năng của tôi!” Hề Chu Luật nhấn mạnh, tựa như đang thêm vào một yêu cầu. Hai người các cô đều ngầm hiểu rằng trong phạm vi khả năng của một người thừa kế một đại gia tộc quyền lực bậc nhất, thì mọi yêu cầu đều trở nên khá dễ dàng đạt được. Cô ấy thật sự hào phóng.

“Đổi lấy hòa bình của thế giới, được không?” Lạc Nguyệt Khanh đột nhiên cười rộ lên, ánh mắt đào hoa cong cong như vầng trăng khuyết.

Hề Chu Luật lập tức nhíu mày, cho rằng đối phương đang nói đùa, liền nói: “Nếu hiện tại cô chưa nghĩ ra thì có thể để đó!”

Lạc Nguyệt Khanh vội vàng đổi thành một yêu cầu khác, giọng điệu thản nhiên, còn hàm chứa ý cười: “Vậy cô kết hôn với tôi nhé?”

Yêu cầu này nghe qua có vẻ đơn giản hơn yêu cầu trước, nhưng mức độ quá đáng cũng không thua kém bao nhiêu.

Hề Chu Luật chợt lạnh mặt, cảm thấy đối phương ở cố ý trêu chọc chính mình, ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu cô không muốn thì xem như tôi chưa từng nói gì đi!”

Trong dự đoán của cô, Lạc Nguyệt Khanh sẽ muốn một số tiền thật lớn, để trả hết nợ nần trên người, hoặc là một đội ngũ y tế tốt nhất cùng máy móc hiện đại nhất để chữa trị cho mẹ của cô ấy. Những điều này đối với Hề Chu Luật đều không phải việc khó, chỉ cần đối phương nói ra, cô sẽ vô cùng phối hợp để giải quyết vấn đề.

Suy cho cùng, cô là người thừa kế được dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc, nên biết rõ cách để thu mua lòng người đó chính là có mức thù lao cùng khen thưởng xứng đáng.

Lạc Nguyệt Khanh giống như không biết bản thân mình đang nói gì, vẫn là cười thật tươi, khẳng định: “Không! Tôi muốn chính là cái này.”

Nói xong, Lạc Nguyệt Khanh càng dùng sức kéo gối ra, ép Hề Chu Luật ngoan ngoãn nằm xuống chiếc giường mềm mại.

Tầm nhìn vừa khôi phục, Hề Chu Luật đã thấy Lạc Nguyệt Khanh đứng thẳng người dậy, vẫn mỉm cười nhìn cô: “Cô Hề, đã đến giờ ngủ trưa rồi!”

“Chờ cô nghỉ ngơi tốt, sau khi thức dậy chúng ta sẽ tiếp tục điều trị, khai thông tinh thần lực.”

Rèm cửa được kéo xuống, che khuất đi phong cảnh bên ngoài, phòng bệnh chìm vào một mảnh mờ tối, hơi thở dồn dập chậm rãi trở về bình thường.

-----------------Hết Chương--------------

--------------------------------Ngoài Lề Một Chút-------------------------------

Dịch Giả: "Ê! Ê! Cọ dô đâu dị? MUốn úp mặt dô đâu dị? Tao báo công an à!"