Đỡ Eo Vai Ác Không Rảnh Hủy Diệt Thế Giới

Chương 16: Ra Ngoài

Dù mối quan hệ của hai người bọn họ không mấy tốt đẹp, nhưng cô vẫn khá hiểu biết về đứa em trai ngốc nghếch của mình. Cậu ta nói thì như rồng leo, còn làm thì như mèo mửa, thích chứng tỏ bản thân, không muốn mở lời xin ông nội cho vào công ty để học hỏi, mà muốn một phát ăn ngay, ôm mộng đầu tư một vốn bốn lời, mặc cho nhiều lần thất bại thảm hại.

Lại nói, tập đoàn nhà họ Hề đang nằm trong tay của ông nội. Kẻ bất tài vô dụng tương tự cậu ta đang ngồi mát hưởng bát vàng, mỗi ngày đều suy nghĩ về việc tận hưởng từ số tiền hoa hồng được chia- Cha Hề căn bản không có bất kỳ một tiếng nói nào trong mọi quyết định dù lớn hay nhỏ của công ty. Mà ông nội Hề lại coi trọng Hề Chu Luật, muốn giao công ty cho cô, hai người còn lại không thể nói được gì, càng không có bản lĩnh tranh giành.

“Tôi, tôi không có!” Hề Chu Khang phản ứng càng lớn, thậm chí lập tức nhảy dựng lên.

“Cùng lắm là việc kinh doanh của tôi xảy ra chút vấn đề, đến đây mượn chị ấy một chút tiền mà thôi!” Hề Chu Khang vội vàng bổ sung, giọng điệu vừa gấp gáp vừa tức giận.

Ai có thể nghĩ đến?

Đột nhiên, cậu ta đã trở thành một kẻ vô tâm trong mắt Lạc Nguyệt Khanh, không những vậy, còn là một kẻ vô tâm và không biết xấu hổ, muốn thừa nước đυ.c thả câu.

Cậu ta đột nhiên tiến đến, muốn nắm lấy tay của Lạc Nguyệt Khanh, vội vàng nói: “Chị Nguyệt Khanh, chị nghe em giải thích,...”

Lạc Nguyệt Khanh không chút khách sáo, trực tiếp lui về sau một bước, né tránh bàn tay của cậu ta, ngắt lời: “Cậu Hề, tôi mặc kệ khó khăn của cậu là gì, hiện tại bệnh nhân của tôi cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng!”

“Xin mời cậu rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức!”

Hề Chu Khang không có ý định bỏ cuộcuộc: “Em còn có chuyện!”

“Tôi cảm thấy với tư cách là một thành viên trong gia đình, việc hoàn toàn không biết gì về tình trạng bệnh của chị gái mình đã là một chuyện không chấp nhận được. Hiện tại cậu còn muốn khiến cho sức khỏe của cô ấy càng tồi tệ hơn,....?” Lạc Nguyệt Khanh cũng không có nói hết câu, tuy nhiên sắc mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Hề Chu Khang thầm nghĩ việc này không có cách nào giải thích trong tức khắc, chuyện đòi tiền cũng không vội, chuyện quan trọng trước mắt chính là khiến Lạc Nguyệt Khanh nhớ ra.

Hắn vội vàng nói: “Em ra ngoài ngay đây! Nhưng chị Nguyệt Khanh, chị thật sự không nhận ra em sao?”

“Em là Tiểu Khang!” Hắn gấp đến độ tiến lên một bước, tới gần cô hơn, dường như muốn đưa mặt dí sát với mặt của Lạc Nguyệt Khanh vậy.

Thật ra trong nội dung quyển truyện thì Hề Chu Khang ghen ghét, ghi hận Hề Chu Luật, tính tình cũng không xấu lắm. Chỉ là cha mẹ quá cưng chiều, nên cứ nghĩ bản thân mình là cái rốn của vũ trụ, thích chứng tỏ bản thân.

Nếu không thì nguyên thân này cũng sẽ không rời xa Hề Chu Luật mà chậm rãi chấp nhận ở bên cậu ta.

Vì vậy, Hề Chu Khang luôn nhớ việc Lạc Nguyệt Khanh giúp đỡ cậu ta khi còn nhỏ, và vô cùng biết ơn. Mặc dù đối phương đột nhiên rời đi mà không chút thông tin liên lạc, cậu ta cũng đã cố gắng nhiều lần tìm kiếm, nhưng không có kết quả. Điều đó cũng không thể nào vơi đi được nỗi nhớ nhung trong lòng cậu ta.

“Chị Nguyệt Khanh, hồi tiểu học chúng ta học chung lớp!”

Lúc này, Lạc Nguyệt Khanh lúc này mới tạm dừng lại, lộ ra vẻ mặt suy tư.

Mà Hề Chu Luật đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt trầm xuống, cả người hơi dựa ra phía sau, nhìn qua như đang thả lỏng, nhưng thực tế lại là nắm lấy chiếc gậy gỗ bên cạnh giường bệnh.

“Là cậu à……” Lạc Nguyệt Khanh cẩn thận nhìn xem, tựa như rất cố gắng để nhớ lại.

Hề Chu Khang lập tức vui mừng khôn xiết, lại tiến tới, chờ không kịp mà nói: “Đúng vậy! Là em đây! Sao lúc đó chị rời đi đột ngột như vậy? Em tới nhà tìm chị rất nhiều lần nhưng đều không thấy!”

Sắc mặt Lạc Nguyệt Khanh dịu hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế: “Trùng hợp thật, lúc ấy nhà tôi xảy ra chút chuyện nên tôi không thể nào chào tạm biệt các bạn cùng lớp được!”

Hề Chu Khang gật gật đầu, vốn tưởng rằng hai người rốt cuộc cũng nhận ra nhau, tuy không có cảnh mừng rơi nước mắt, nhưng trò chuyện, hỏi thăm nhau vài câu, cũng như cho nhau thông tin liên lạc.

Kết quả liền nghe thấy Lạc Nguyệt Khanh thay đổi giọng điệu, nói: “Hiện tại chị cậu cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có gì nói sau đi!”

Quen biết từ trước cũng vô dụng! Nhất định cậu ta phải đi ra ngoài!

“Hả?”

“Cậu Hề, xin mời!” Lạc Nguyệt Khanh đơn giản nghiêng người, đưa tay làm ra tư thế mời cậu ta đi ra ngoài.

Vì thói quen từ thuở nhỏ, Hề Chu Khang theo bản năng nghe lời cô nói, hỏi lại: “Vậy,...Vậy em liên lạc với chị bằng cách nào đây? Chúng ta tìm nơi nào đó, ngồi xuống trò chuyện một lát được không?”

“Không được, trong khoảng thời gian này tôi phải túc trực tại bệnh viện, không có thời gian rảnh để ôn chuyện!”

Vừa dứt lời, cánh cửa cũng dứt khoát đóng lại.

Hề Chu Khang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt trước mặt, vừa tức giận vừa ấm ức, nhưng lại không dám đẩy cửa xông vào làm phiền Lạc Nguyệt Khanh, sợ đối phương càng chán ghét cậu ta hơn. Chần chừ một lúc, mới không cam lòng rời đi.