“Chị Nguyệt Khanh!”
Giọng điệu vui mừng bị gió thổi tan đi, Lạc Nguyệt Khanh tiếp tục tiến về phía trước, giả vờ bị âm thanh này làm cho kinh ngạc, xoay người nhìn lại.
Cô khẽ cau mày, ánh mắt mơ hồ, hỏi: “Cậu là,...”
“Người nhà của Hề tiểu thư?”
Hề Chu Khang và Hề Chu Luật tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng về đặc điểm gen mắt xanh tóc đen đều thừa hưởng từ nhà nội, chỉ là màu da của cậu ta hơi đen hơn và đường nét trên khuôn mặt cũng không tinh xảo bằng, nhưng khi hai người họ ở gần nhau, có thể dễ dàng nhận ra được bọn họ là thân thích.
Hề Chu Khang nghe được lời này, cứ nghĩ rằng Lạc Nguyệt Khanh không nhận ra cậu ta, sắc mặt nhất thời cũng trở nên buồn bã, nhưng cũng không có lập tức giải thích.
Mà Lạc Nguyệt Khanh cũng không có dừng lại, sắc mặt càng thêm nghiêm túc, nói thẳng: “Nếu là người nhà thì chắc hẳn là biết rõ về tình trạng bệnh tình của cô Hề nghiêm trọng đến mức nào!”
“Những lời nhàn thoại ồn ào tốt nhất không nên xảy ra ở đây, điều cô ấy cần nhất lúc này là được yên tĩnh và nghỉ ngơi.”
“À……” Hề Chu Khang nhất thời không biết nên nói cái gì, ấp úng đáp lời.
Sau khi cậu ta được năm tuổi thì Hề Chu Luật mới từ nhà cũ của ông nội chuyển về sống cùng gia đình, lúc ấy Hề Chu Khang đã có thể nhận ra mọi người, mà với sự nuông chiều của cha mẹ, cậu ta làm sao chấp nhận được sự xuất hiện của một người chị? Nên đối với bà chị này chỉ toàn là chán ghét cùng bất mãn.
Cùng với sự thờ ơ của cha và bài xích của mẹ, Hề Chu Luật cũng sẽ không giống những người khác trong nhà dỗ dành cậu ta, cho nên Hề Chu Khang đối với bà chị này càng thêm ghét bỏ, tuy cùng sống chung một mái nhà, tuy nhiên hơn mười ngày nửa tháng không nói với nhau một lời cũng là chuyện thường gặp, mà sau khi lớn lên việc giao tiếp cũng chỉ duy trì cho mục đích đòi tiền.
Về bệnh tình của đối phương……
Thành thật mà nói, Hề Chu Khang thậm chí nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nếu không phải vì gọi cho Hề Chu Luật không được, cậu ta mới đành gọi cho thư ký của cô và biết được thông tin cô nằm viện thì cậu ta đã không tới đây, còn về lý do tại sao phải nằm viện thì,....
Hề Chu Khang cười mỉa mai, chẳng phải nhà họ Hề của bọn họ có đội ngũ chăm sóc sức khỏe riêng sao? Xem người này có thể bình an ngồi ở đó, chắc hẳn là không có gì nghiêm trọng.
“Cậu,...Thật sự là người nhà sao?” Bởi vì phản ứng của đối phương có chút chậm chạp, Lạc Nguyệt Khanh lập tức đưa ra nghi ngờ thân thân phận của cậu ta.
Ánh mắt Lạc Nguyệt Khanh tràn ngập đề phòng: “Sao cậu lẻn vào được?”
Tuy vẻ ngoài vô cùng đứng đắn cùng diện mạo mê người, nhưng khi cố ý cười cùng sự ngả ngớn thường ngày, nhìn qua cũng vô cùng uy nghiêm, giống như một bông hồng tràn ngập gai nhọn xung quanh, sẵn sàng đâm chết kẻ nào không biết điều muốn gây tổn hại cho cô.
Thấy đối phương còn không trả lời, Lạc Nguyệt Khanh lập tức liền lớn : “Bảo……”
“Chị! Không phải, chị Nguyệt Khanh! Em là em trai của chị ấy, không phải trộm lẻn vào!”
Hề Chu Khang lúc này nào còn suy nghĩ đến việc nhận ra nhau, vội vàng ngắt lời.
“Em tên Hề Chu Khang, là em trai của Hề Chu Luật.”
Bình thường Hề Chu Khang cảm thấy chán ghét những lời này nhất, thậm chí cậu ta còn chủ động nói với người khác rằng mình là con một trong nhà. Nhưng hiện tại chỉ có thể ôm một bụng lửa giận giải thích.
Lạc Nguyệt Khanh nghe vậy, đầu tiên là nhìn về phía Hề Chu Luật, sau khi nhận được đáp án là cái khẽ gật đầu xác nhận, giọng điệu mới hòa hoãn hơn một chút: “Thật xin lỗi, nhưng tôi nghĩ cậu là người hiểu rõ về tình trạng sức khỏe của chị cậu hơn ai hết!”
Người vừa nở cụ cười gượng gạo giờ đây sắc mặt trở nên cứng đờ- Hề Chu Khang.
Lạc Nguyệt Khanh như chợt nhớ về điều gì đó, xác nhận: “Là chị em ruột đúng không?”
Hề Chu Khang:……
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Cùng cha khác mẹ!”
Ngược lại Lạc Nguyệt Khanh càng thêm nghi ngờ, lại hỏi: “Tình trạng này của cô ấy không phải là ngày một ngày hai mà có được, các người đều không hề hay biết chút gì?”
Hề Chu Khang có lệ cười gượng một cái, hiện tại cậu ta cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng rối rắm, mặc dù vô cùng muốn nhận nhau với Lạc Nguyệt Khanh, nhưng cũng muốn giữ gìn hình ảnh thiếu gia của cậu ta, nên cuối cùng không ai nhận ra ai, mà mọi chuyện càng ngày càng tệ.
Lạc Nguyệt Khanh cau mày trách mắng: “Nên quan tâm đến người thân nhiều hơn, cha mẹ cậu đâu?”
Cậu ta theo bản năng trả lời: “Còn đang đi du lịch chưa về.”
Sắc mặt Lạc Nguyệt Khanh càng trở nên khó coi, giọng điệu nhiều hơn vài phần tức giận: “Bọn họ cũng không biết chuyện này?”
“Cảm xúc chỉ cần dao động một chút cô ấy sẽ chịu không nổi mà ngất xỉu, cậu biết không?”
“Bình thường thì không quan tâm, hiện tại chạy tới luyên thuyên làm phiền cô ấy làm gì?”
Lạc Nguyệt Khanh như chợt hiểu ra gì đó, chán ghét mở miệng: “Tôi không quan tâm đến chuyện nhà giàu của mấy người tranh giành gì đó. Nhưng nếu các người cố ý nhân cơ hội này hãm hại bệnh nhân của tôi để cướp tài sản hay quyền thừa kế hay những thứ tương tự, tôi tuyệt đối không cho phép!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Hề Chu Luật đang ngồi trên giường bệnh cũng sửng sốt trong giây lát.