“Ông ngu ngốc thật đấy! Một đứa con gái biết gì mà ông nghe nó? Tôi thấy ông đúng là bùn lầy không trát nổi tường, chuyện tốt như thế mà còn bỏ qua, cả đời ông chỉ đáng đi cày, đừng mơ phát tài! Còn cái con nhãi kia, học cái trường cấp hai tầm thường thôi mà làm như ghê gớm lắm! Trường sư phạm tốt thế không học, lại đòi lên cấp ba! Còn dám phá đám chuyện lớn của gia đình, nó giỏi thì đi lên trời luôn đi!”
Tiền Lê Lê không để lộ cảm xúc, bình thản ăn hết phần cơm trong bát. Bữa ăn này ngon, ai biết khi nào mới lại được ăn thịt lần nữa. Tiền Cương nổi giận quát lớn:
“Câm cái miệng thối của bà lại! Chửi con cái làm gì? Đừng tưởng tôi không biết, bà chẳng phải xem tôi chỉ là thằng nông dân vô dụng, không có tiền đúng không? Bà giỏi thì đi kiếm tiền đi, tôi không cản!”
Lưu Tú Vân miệng mồm sắc bén, nhưng khi Tiền Cương thật sự nổi giận, bà cũng không dám cãi thêm. Đặc biệt, sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, trong lòng bà cũng có chút nghi ngờ. Tuy nhiên, điều đó không làm giảm đi sự thất vọng và tức giận của bà vì giấc mộng phát tài bị phá vỡ. Bà quay người đi thẳng vào bếp, định gây chuyện với Tiền Lê Lê.
“Mẹ làm gì thế? Nước bọt mẹ sắp rơi vào bát con rồi.” Tiền Thành Tài vẫn đang ăn, một tay cầm khúc xương, một tay đẩy cánh tay của Lưu Tú Vân:
“Chỗ thịt chị con khó khăn lắm mới để dành cho con, mẹ còn để con ăn không?”
Ánh mắt Lưu Tú Vân lướt qua bát của hai chị em, không vui nói:
“Cũng còn chút lương tâm, biết thương em trai. Nhưng tao nói cho mày biết, đừng có mà ra vẻ, chuyện nhà này còn chưa đến lượt mày xen vào!”
Những lời nói kiểu này đối với Tiền Lê Lê chỉ như muỗi đốt inox, kiếp trước cô còn nghe những câu khó nghe hơn nhiều, nên giờ chẳng buồn tức giận, chỉ cúi đầu, giấu đi biểu cảm. Tiền Thành Tài vừa ăn miếng thịt chị để dành, vừa lâu ngày không gặp chị nên lần này không giả vờ ngó lơ như trước. Cậu nói:
“Mẹ, mẹ đừng la nữa. Chị con làm gì mẹ? Đến mức phải vậy không?”
“Mày…” Lưu Tú Vân há miệng định nói, nhưng thực sự không tìm được lỗi của Tiền Lê Lê, càng thêm bực bội.
“Mẹ, mẹ đừng giận, tất cả là lỗi của con. Con chỉ ở nhà một đêm, sáng mai con sẽ về trường.” Tiền Lê Lê liếc nhìn Tiền Cương vừa bước vào, liền ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát nét mặt của mẹ rồi nói:
“Sáng mai con mang ít lương thực hơn một chút.”
Vào mùa lạnh, Tiền Lê Lê thường mang bánh bao, bánh tráng từ nhà đi, ăn kèm với dưa muối nhà làm. Nhưng khi trời nóng, những thứ này không bảo quản được lâu, cô chỉ có thể mang ít bánh tráng và thêm 10-20kg lúa mì, gửi đến nhà ăn của trường để đổi lấy phiếu cơm. Hết bánh tráng thì dùng phiếu cơm để mua bánh bao ăn. Không chỉ riêng cô, các bạn cùng lớp cũng làm như vậy. Lần này về nhà, ngoài việc lấy đồ thay, cô còn cần mang theo lương thực.
“Sao? Nhà này đến cả lương thực cho con cũng không đủ à?” Tiền Cương lạnh lùng liếc mắt nhìn Lưu Tú Vân:
“Bà là mẹ ruột mà!”
Lưu Tú Vân ấm ức:
“Tôi nói không cho nó lương thực khi nào? Sao lại bảo tôi như đang ngược đãi nó vậy?”
Chồng và con trai bà, cả hai đều nhìn bà với ánh mắt kiểu “bà đúng là vậy mà”, khiến bà càng thêm nghẹn lời. Tiền Lê Lê cúi đầu. Mẹo này người ta gọi là “trà xanh” đấy, nhưng phải công nhận, hiệu quả thật sự rất tốt.