Khương Nam Nguyệt cũng rưng rưng nước mắt, lặp lại lời nàng ta nói: "Sao có thể, sao tỷ tỷ nhẫn tâm trách muội được?"
"Muội đến tìm tỷ tỷ không vì chuyện gì khác, tỷ có biết rằng Nhị tỷ tỷ sắp trở về không?"
Đương nhiên biết, đây chính là nữ chính thân yêu của nàng, chỉ cần nàng ấy trở lại, chẳng phải cốt truyện sẽ được đẩy vùn vụt lên sao?
Nữ chính nàng mong ngóng sắp trở về rồi.
"Đương nhiên là biết."
Khương Thiển Tịch lại lau nước mắt, thở dài.
Khương Nam Nguyệt thấy hồi lâu mà nàng ta vẫn chưa nói vào chủ đề chính, đành làm thuê chủ động đưa cho nàng ta chiếc thang: "Muội không thích muội ấy trở về à?"
"Muội đang lo cho tỷ tỷ." Khương Thiển Tịch lại lau nước mắt: "Tỷ tỷ không nơi nương tựa, trong phủ chỉ có ta trò chuyện với tỷ tỷ. Trong khoảng thời gian này, muội nghe cha nhắc nhiều lần, nói Nhị tỷ tỷ là báu vật trong lòng ông ấy, ông ấy nợ Nhị tỷ tỷ rất nhiều. Nhị tỷ trở về đương nhiên sẽ được xem trọng, nếu tính cách của Nhị tỷ giống Tam tỷ... Đại tỷ tỷ, người phủ thế tử muốn là đích nữ Khương gia."
Khương Nam Nguyệt thầm vỗ tay cho Khương Thiển Tịch , trong lòng nàng vẫn bình tĩnh, ngoài mặt lại tỏ vẻ sốt ruột nắm chặt tay Khương Thiển Tịch: "Vậy phải làm sao bây giờ? Thiển Tịch, muội đã nói trong phủ này ta chỉ có thể trò chuyện với muội. Muội cũng biết rõ ta và thế tử..."
Khương Thiển Tịch vỗ tay Khương Nam Nguyệt: "Tỷ tỷ đừng hoảng sợ, tỷ mới là đích nữ duy nhất ở Khương gia chúng ta. Về phần Nhị tỷ tỷ, khiến cha không thích tỷ ta nữa là được mà?"
"Chuyện này ổn không đấy?"
"Sao không ổn chứ, bình thường cha hiếm khi tiếp xúc với chúng ta, nhưng ngày Nhị tỷ tỷ trở về, trong phủ sẽ cùng nhau ăn cơm."
"Ta biết rồi, Thiển Tịch, thật sự phải cảm ơn muội." Khương Nam Nguyệt tỏ vẻ cảm kích.
Khương Thiển Tịch thầm cười nhạo trong lòng, Khương Nam Nguyệt đúng là đồ vô dụng ngu xuẩn. Chờ khi bọn họ ngao cò tranh nhau, nàng ta sẽ ngư ông hưởng lợi.
Đích nữ Khương phủ chỉ có thể là Khương Thiển Tịch này đây.
Chỉ khi trở thành đích nữ Khương phủ, nàng ta mới có thể nở mày nở mặt gả cho người kia, trở thành phu nhân tướng quân danh chính ngôn thuận!
Về phần Khương Nam Nguyệt và Khương Dao Dao, lúc đó nàng ta sẽ giữ toàn thây cho bọn họ.
"Tỷ tỷ, sao muội thấy có người đang chờ trong viện? Gió tuyết lớn như thế, mau cho bọn họ vào đi."
Khương Nam Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, Khương Thiển Tịch này đúng là lúc nào cũng không quên vờ làm người tốt.
"Bọn họ phạm vài sai sót, cho bọn họ đứng đó đi."
"Tỷ tỷ nên lương thiện với người khác mới phải, hạ nhân cũng là người, chỉ phạm vài sai lầm nhỏ, tỷ tỷ rộng lượng thả bọn họ đi."
Lời này nói ra giống như Khương Nam Nguyệt là người rất hẹp hòi vậy.
"Không phải sai lầm nhỏ." Khương Nam Nguyệt uống một hớp canh.
"Tỷ tỷ nói đùa, hạ nhân hầu hạ khiến tỷ không hài lòng là sai, nhưng hầu hạ có thể phạm sai lầm gì lớn chứ?"
"Thật sự là sai lầm lớn."
"Là sai gì?"
Khương Nam Nguyệt tỏ vẻ sợ hãi nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng: "Khi quân."
"Cái gì?!" Cho dù Khương Thiển Tịch cũng không khỏi cất cao giọng.
Vị kia khiến người ta quá ám ảnh, rất nhiều người nghe tên thôi cũng cảm thấy run rẩy, huống chi là tội danh này?
"Tỷ tỷ đừng nói đùa." Khóe miệng Khương Thiển Tịch giật giật.
Khương Nam Nguyệt dùng giọng chỉ có hai người mới nghe thấy: "Thật đó, muội biết hôm qua Hoàng thượng đến nơi này của chúng ta, còn nổi giận nữa mà..."