Ơn Cứu Mạng, Lòng Không Tỏ Bày

Chương 9

Khương Mậu Nhan ngây thơ chớp chớp mắt, không hiểu tại sao Khương Vân Xu lại không bao giờ quan tâm đến những lời bàn tán của người khác.

Dù là những chuyện gần đây có liên quan đến Thẩm Độ, hay trước đây, khi Khương Vân Xu thường thu hút sự chú ý vì dung mạo của mình.

Từ nhỏ đến lớn, xung quanh Khương Vân Xu luôn có nhiều lời bàn tán.

Có khen, cũng có lời chê.

Có điều đúng, nhưng cũng có chuyện bị bóp méo sự thật.

Thế nhưng, bất kể người ta nói gì, Khương Vân Xu dường như chưa bao giờ để tâm.

Khương Mậu Nhan từng nghe lão sư nói, Khương Vân Xu là người phóng khoáng, cũng sống rất chân thật với bản thân.

Huống chi, tỷ vốn là người được muôn vàn yêu thương, có đủ điều kiện để sống tự tại và chân thật như vậy.

Đang nghĩ ngợi, âm thanh bên tai đột nhiên trở nên phấn khích.

“Đúng là Thẩm đại nhân! Ngài ấy thật sự đã đến!”

Khương Vân Xu vốn dĩ đang giữ dáng vẻ bình thản, cũng không khỏi có phản ứng trước tiếng reo lên ấy.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đám đông đang xôn xao.

Thẩm Độ xuất hiện, như một vì sao giữa bầu trời, được bao quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Một gương mặt tuấn tú như được ánh sáng mặt trời đặc biệt ưu ái, nhưng vẫn không thể che lấp sự lạnh lùng toát ra từ ánh mắt và biểu cảm của hắn.

Bộ trường bào màu xanh thẫm ánh lên vẻ bóng bẩy, hoa văn thêu đơn giản mà tinh tế trên cổ áo, vừa đủ để tôn lên nét trầm ổn, quý phái mà không phô trương.

Vị quyền thần trẻ tuổi thu hút mọi ánh nhìn, nhưng hắn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, không dành nhiều sự chú ý đến bất kỳ điều gì xung quanh.

Khương Vân Xu lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt chuyên chú giống hệt như ba lần trước khi nàng đến gặp hắn.

Lẽ ra sự chuyên chú này đã phải tan biến sau khi nàng từ bỏ ý định báo đáp ân tình với Thẩm Độ.

Nhưng không rõ vì dung mạo quá xuất chúng của Thẩm Độ hay vì thân phận ân nhân cứu mạng của hắn, mà đến lúc này, Khương Vân Xu nhận ra mình không thể làm ngơ trước sự hiện diện của hắn. Nàng chỉ muốn chăm chú nhìn hắn thêm vài lần.

Cho đến khi bóng dáng của Thẩm Độ bước vào phía trước yến tiệc, bị dòng người tụ tập che khuất, bên cạnh liền vang lên giọng nói khe khẽ của Khương Mậu Nhan: “Tỷ, người đi xa rồi, không thấy nữa đâu.”

Khương Vân Xu thu hồi ánh mắt, khẽ đáp một tiếng “Ừ,” dường như không vì không nhìn thấy Thẩm Độ nữa mà cảm thấy tiếc nuối, giống như nàng chỉ vừa thoáng ngắm qua một cảnh đẹp trong chốc lát.