Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ

Chương 41: Lão tổ tông trả thù

Cô không khỏi nhìn về phía Hạ Tân, "Nhưng vì sao di động của tôi không được? Có phải di động của tôi, không tốt như di động của cậu không?"

Hạ Tân: "……"

Chủ quán: "……"

Nhìn màn hình di động đen xì không có mở ra của Tương Ly, hai người lâm vào trầm mặc quỷ dị.

Giây tiếp theo, Hạ Tân dở khóc dở cười nói: "Lão tổ tông, không phải như thế, di động cần mở ra trước, sau đó dùng WeChat hoặc là Alipay, mới có thể đi quét mã trả tiền, nhưng quét mã, cần xác định di động đã cài đặt thẻ, trong thẻ có tiền mới có thể thao tác, không phải cứ tùy tiện quét là có thể ra tiền!"

"Cài đặt thẻ là cái gì? Trong thẻ có tiền? Thẻ là thứ gì?" Tương Ly cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp một mảnh mờ mịt.

"Tiểu Tân……" Dương chủ quán kinh ngạc nhìn về phía Hạ Tân, giơ tay chỉ chỉ huyệt thái dương của chính mình, "Quan chủ mới của các cháu có phải nơi này có vấn đề hay không?"

Hạ Tân vô pháp trả lời, chỉ có thể cười gượng.

"Cái kia……"

Hạ Tân cười gượng một tiếng với Dương chủ quán, đến gần Tương Ly, nhỏ giọng nói: "Lão tổ tông, không phải như thế, thẻ chính là loại này."

Hắn lấy ra thẻ ngân hàng chính mình mang theo bên người, "Cái này chính là thẻ ngân hàng, cái gọi là ngân hàng giống như là tiền trang trước kia, thẻ này tương đương với ngân phiếu, có thể đi ngân hàng lấy tiền, nhưng lấy bao nhiêu cần xem ngài trước đó để ở chỗ này bao nhiêu, lại trói định số thẻ vào di động, sau đó liền tương đương với cất tiền trong di động, di động liền tương đương với một cái túi tiền, sau đó mới đủ để có thể quét mã chi trả!!!!"

Hắn đã đào rỗng tâm trí, vận dụng tất cả những gì chính mình có thể nghĩ đến, nhất nhất nói cho Tương Ly nghe.

"Lão tổ tông, thời đại kia của ngài hẳn là có ngân phiếu và tiền trang đi? Hạn mức trên ngân phiếu chính là số tiền ngài có thể đi tiền trang lấy, hạn mức bên trong thẻ ngân hàng, cũng chính là tiền ngài có thể dùng! Con nói như vậy, ngài hiểu chưa?!!!"

Tương Ly đại khái đã hiểu tám phần, "hóa ra là như vậy, cậu nói sớm không phải tốt sao?"

"……"

Được rồi, trách hắn suy xét không chu toàn.

Hạ Tân có hơi chút mệt tâm, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lão tổ tông nói đúng, nhưng về sau loại chuyện này, ngài có thể lén hỏi con, con sẽ không cần nói ở trước mặt người ngoài, được không?"

Tương Ly nhíu mày nói: "vì sao?"

"…… Bởi vì, đây là thường thức hiện tại mỗi người đều hiểu, ngài…ngài hiện tại nói như vậy, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đầu óc ngài có bệnh, chính là……đồ ngốc, ngài hiểu không?" Hạ Tân vô cùng mệt tâm giải thích.

Tương Ly bỗng nhiên nhớ tới Dương chủ quán vừa rồi chỉ chỉ đầu mình, hóa ra là ý tứ này sao?

"Chú cảm thấy, tôi là đồ ngốc sao?" Tương Ly trực tiếp nhìn về phía Dương chủ quán, nghiêm túc nói: "Tôi không phải đồ ngốc."

Hạ Tân: "……………………"

Lão tổ tông, tôi quỳ cho ngài!!

Da mặt Dương chủ quán giật một chút, xấu hổ cười hai tiếng, liều mạng đưa mắt ra hiệu cho Hạ Tân.

Hạ Tân không mặt mũi tiếp tục mất mặt, lập tức nói: "Ừm, lão tổ tông, chúng ta đã mua đủ rồi đi? Vậy chạy nhanh trở về đi."

"Không vội, tôi còn có chút việc muốn nói với chủ quán."

Tương Ly lại không muốn rời đi.

Hạ Tân đã sắp khóc, "Ngài còn muốn nói gì nữa?"

"Tuy rằng chú mắng tôi là đồ ngốc, nhưng xem ở phân thượng chúng ta là đồng đạo, tôi vẫn nhắc nhở chú một câu, sớm trở về nhà, đừng có lưu lại ở bên ngoài, cẩn thận tánh mạng con trai chú."