Tương Ly nhìn Phó Thời Diên, hơi hơi mỉm cười nói: "Vị công tử này, tôi nói chính là sự thật, hôm nay anh tốt nhất nên rời xa mồi lửa, hỏa vượng long khí, nhưng nhiều quá không tốt, hôm nay chú ý tránh đi mồi lửa nhé, một chút lửa đều không được, nếu như thật xảy ra chuyện gì, không ngại tới Kiêu Dương Quan tìm tôi, tôi yêu cầu thù lao không cao, một phần ba khí vận là được. Còn có anh trai kia, đào hoa của anh quá mức, nợ tình quấn thân, đêm nay tốt nhất không nên đi gặp bất luận nữ tử nào."
Nói xong, Tương Ly chớp chớp mắt với bọn họ, phất tay, xoay người liền rời đi.
Ôn Tử Thư không rõ nguyên do, "Cô gái nhỏ này làm cái gì vậy, nói linh tinh gì thế? Anh ba, anh nói xem, cô ấy có phải bị điên hay không?"
"Hỏng rồi." Phó Thời Diên khẽ mở khóe môi, bỗng nhiên nói ra hai chữ.
"Anh ba, cái gì hỏng rồi?" Ôn Tử Thư nghe không hiểu.
Phó Thời Diên nâng ngón tay lên, ở trên cửa sổ xe nhẹ nhàng gõ hai cái.
Ôn Tử Thư nhìn qua, mới chú ý tới cửa sổ xe ao hãm thật sâu xuống, như là bị vật nặng gì đó nện trúng, cửa sổ xe cũng không đóng nổi nữa!
"Mẹ kiếp, đây chính là xe em mới mua!!!!" Ôn Tử Thư tức khắc kêu lên thảm thiết.
……
Hạ Tân ôm tiểu quỷ luống cuống tay chân cùng lại đây, khi đi ngang qua bên cạnh xe, liền nghe được một tiếng kếu thảm thiết, hắn sợ tới mức giật mình một cái, chạy chậm đuổi theo Tương Ly, "Lão, lão tổ tông, ngài vừa rồi đã nói cái gì với bọn họ vậy?"
Tương Ly nhàn nhạt nói: "Không có gì, chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi."
Hạ Tân hồi tưởng chiếc xe kia, một chút đều không giống như là tốt bụng nhắc nhở, trong lòng hắn lẩm bẩm, nhưng lời này trăm triệu không dám nói ra, hắn khẩn trương đi theo bên người Tương Ly, liếc sắc mặt Tương Ly, hỏi: "Lão tổ tông, ngài trước kia vì sao phải bế quan lâu như vậy?"
"Ừ." mặt Tương Ly vô biểu tình gật gật đầu.
Hạ Tân tò mò: "Nhưng lão tổ tông vì sao lại bế quan lâu như vậy?"
"Bị thương." Tương Ly nói: "Trọng thương, không thể không bế quan."
Hạ Tân trừng lớn đôi mắt, "Lão…lão tổ tông lợi hại như vậy, cũng sẽ bị thương sao? Ngài, ngài vì sao mà bị thương?"
Đáy mắt Tương Ly hiện ra một tia mờ mịt, "Đã quên." Giống như lúc ấy bị thương quá nặng, có một số việc, cô đều không nhớ rõ.
Hạ Tân có chút thất vọng mà ‘a’ một tiếng, nhưng không dám ở trước mặt Tương Ly hỏi nhiều, vội vàng mang theo Tương Ly đi về phía Kiêu Dương Quan.
Hắn nói với Tương Ly, lão đạo sĩ để lại cho cô một thân phận mới, chính là con gái hắn nhận nuôi, hộ tịch đặt ở Kiêu Dương Quan, về sau cô chính là quan chủ mới của Kiêu Dương Quan.
Tương Ly gật gật đầu, dù sao cô vốn dĩ chính là một cô nhi, thân phận này đối với cô tới nói, cũng không có gì khác biệt.
"Về phần chứng minh nhân dân, lão tổ tông, khi nào ngài rảnh, chúng ta nhanh chóng đi làm là được." Hạ Tân cười hắc hắc, chân chó nói.