Cô vừa quay đầu, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú còn tính không tồi, tam đình ngũ nhãn đều tương đối đoan chính, làm người chính phái, nhưng mắt đào hoa, dễ có nợ đào hoa, đáy mắt phiếm hồng, chỉ sợ gần đây đang bị đào hoa quấn thân.
Tướng mạo nhìn còn tính không tồi, nhưng so với người trong xe, liền kém xa.
"Anh đang nói chuyện với em đó, em gái, nhìn chằm chằm xe của anh làm cái gì, chúng ta có quen biết sao?" Người nói chuyện là thanh niên, thấy Tương Ly không hề chớp mắt nhìn chính mình, còn tưởng rằng là mị lực của chính mình tán phát, hướng Tương Ly vứt vứt mị nhãn.
Tương Ly nhíu nhíu mày, "Đôi mắt của anh có phải bị bệnh gì không?"
Thanh niên: "……"
"Cạch ——" đúng lúc này, cửa sổ xe bị người mở xuống.
Nghe được động tĩnh, Tương Ly theo bản năng nhìn qua, thần sắc không khỏi ngẩn ra.
Trong xe, là một nam nhân, tuổi không lớn, ước chừng 24-25, lớn lên lại cực đẹp, long chương mắt phượng, có tướng đế vương, một đôi mắt giống như vực sâu không thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ làm người sa vào trong đó.
Trước khi Tương Ly bế quan, cũng coi như đã kiến thức qua không ít mỹ nam thiên hạ, nhưng đẹp như vậy, vẫn là người thứ nhất.
Có thể nói là, cực phẩm trong mỹ nam.
Không chỉ như thế, mây tía trên người hắn rất nồng đậm.
Người như vậy, có thể nói, trời sinh chính là tướng đế vương.
Chẳng qua, mặt mày hắn quấn quanh hắc khí nhè nhẹ, cũng chính là âm khí.
Âm khí quấn thân, đại hung hiện ra.
"Anh ba, lại là một cô gái nhỏ nhìn anh đến xuất thần." Thanh niên thấy Tương Ly nhìn chằm chằm vào người trên xe, phụt cười một tiếng ra tới, "Anh ba vẫn là mị lực không giảm."
"Lắm miệng." Phó Thời Diên nghe vậy, liếc thanh niên một cái, mặt mày nhàn nhạt, không có cảm xúc phập phồng gì, ngước mắt nhìn về phía Tương Ly, nhàn nhạt nói: "Chúng ta có quen biết sao?"
Không biết vì sao, bộ dáng Tương Ly nhìn chằm chằm vào chính mình, tổng làm hắn cảm thấy có chút quen thuộc, cho nên hắn mới mở cửa sổ xe xuống.
Tương Ly lắc đầu, "Không quen biết, nhưng anh có phải đã từng bị người sửa đổi mệnh hay không?"
Phó Thời Diên hơi hơi một nhíu mày, "Cái gì?"
"Cái gì mà sửa với không sửa đổi mệnh chứ?" Thanh niên cũng mơ hồ, nghi ngờ nói: "Em gái, em có phải kẻ lừa đảo hay không?"
Tương Ly không để ý tới hắn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Phó Thời Diên, "Khí vận của anh cực tốt, nhưng tướng mạo lại có âm khí quanh quẩn, đã sắp chết, anh tốt nhất nên cẩn thận. Nhưng, nếu anh nguyện ý chưa một chút khí vận cho tôi, tôi sẽ không ngại giúp anh một lần."
Phó Thời Diên nhìn chằm chằm cô, hiển nhiên không tin lời cô nói, ngược lại nói với thanh niên bên cạnh: "Tử Thư, lên xe."
Thái độ này hiển nhiên là coi Tương Ly trở thành kẻ lừa đảo.
Ôn Tử Thư nghe được Phó Thời Diên nói, nhìn nhìn Tương Ly, cũng cảm thấy đầu óc cô gái nhỏ này không rõ ràng lắm, chạy nhanh lên xe.
"Chờ một chút." Ở trước khi xe phát động, Tương Ly một phen đè lại cửa sổ xe còn chưa có đóng lên.
Tay Phó Thời Diên, đồng thời ấn xuống khóa cửa sổ xe, thấy bàn tay Tương Ly tiến vào, mí mắt hắn hơi hơi nhướng, vừa định nói chuyện, lại phát hiện, cửa sổ xe vẫn không nhúc nhích, như là bị lực lượng nào đó áp chế, cũng không có kẹp thương tay Tương Ly.