Thịt kình tanh nồng khó ăn, chỉ có những dân nghèo khổ tận cùng mới nhặt về nấu cháo. Còn như tủy trong xương long kình, xưa nay chưa từng ai nghĩ đến chuyện ăn nó.
Tương Dương phu nhân thấy ngay nàng đang nghĩ gì, bèn khẽ nhếch môi, cười thần bí: "Không phải long kình, mà là chân long thực thụ."
Vân Chiêu trợn tròn mắt: "Loại rồng đó sao?"
Rồng chẳng phải là loài sinh vật thần thoại, chưa từng ai tận mắt nhìn thấy ư?
Tương Dương phu nhân kiêu hãnh: "Phải, là đại cữu cữu của con cố ý đưa tới. Thứ này trong cung cũng không có đâu."
Nhà ngoại của Vân Chiêu quyền thế nghiêng trời, phần lớn nguyên liệu xây dựng tháp Thông Thiên đều do Tương Dương thị ở Giang Đông quản lý.
Nếu thế gian thực sự có chân long, vậy thì chỉ có thể rơi vào tay Tương Dương thị mà thôi.
Cơn kinh ngạc qua đi, trong lòng Vân Chiêu lại nảy lên một nỗi nghi hoặc khó hiểu.
Vân thị cùng Tương Dương thị vốn là môn đăng hộ đối, khi xưa chính là một cuộc liên hôn cường - cường.
Hiện tại một chiến công hiển hách, một giàu có nhất thiên hạ, chính là đồng minh vững chắc, quyền lợi đan xen khó tách rời.
Phụ mẫu nàng cũng là đôi phu thê thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp.
Thế thì cớ gì phụ thân nàng lại vì một đứa con gái tư sinh, đoạn tuyệt với mẫu thân nàng?
Nhưng sự thật rành rành trước mắt, ngay cả Yến Nam Thiên cũng vô cớ kiên quyết bảo hộ nàng ta.
Chỉ vì nàng ta là "nữ chính" ư?
Vân Chiêu nghĩ mãi không ra, bèn cúi đầu, chuyên tâm húp từng ngụm canh.
Tương Dương phu nhân nhắc nhở: "Đừng ăn vội như thế."
"Con biết rồi." Vân Chiêu tâm tư rối loạn, thuận miệng đáp: “Sẽ để dành cho Yến ca ca..."
Nàng lập tức ngậm miệng, ngón tay siết lấy chiếc thìa, khớp xương trắng bệch.
Tương Dương phu nhân không để nàng khó xử, chỉ tự nhiên tiếp lời: "Dùng chén ngọc ấm mà đựng, trên đường sẽ không nguội."
Vân Chiêu cảm thấy có chút mất mặt.
Nàng không phải không dứt khoát, chẳng qua là do thói quen mà thôi.
Nàng cắn răng, quyết định đạp Yến Nam Thiên một cước, gỡ gạc lại thể diện: "Ai cũng nói Yến Nam Thiên tốt thế này, tốt thế nọ, hôm qua con gặp một người, giọng hắn còn dễ nghe hơn huynh ấy!"
Tương Dương phu nhân rất biết chiều theo ý nàng, mỉm cười hỏi: "Vậy ư? Người đó trông thế nào?"
"Không thấy rõ." Vân Chiêu có chút chán nản: “Nơi cựu nhật đình ấy tối mịt mờ, hắn lại khoác áo choàng, khuôn mặt khuất sau lớp bóng tối."
Tương Dương phu nhân cười bảo: "Giọng đã hay như thế, hẳn dung mạo cũng không tệ đâu."
"Con đoán hắn nhất định đẹp hơn Yến Nam Thiên!"
"Đúng đúng đúng. Nương cũng thấy vậy. Cái gì cũng hơn tiểu Yến cả."
"Nương!"
Mẫu tử hai người ríu rít một hồi, vui vẻ quấn lấy nhau.
Trước khi xuất môn, Tương Dương phu nhân nắm tay Vân Chiêu, ân cần dặn dò: "Trở về rồi, nếu tiện tỳ kia còn chưa chết, con vạn lần chớ giận dỗi với Tiểu Yến, nhớ kỹ chưa? Nhẫn nhịn cho ta, nhất định phải giữ chặt hắn, đừng để bọn chúng có cơ hội gắn kết, bằng không sẽ khiến con buồn nôn cả đời!"
Vân Chiêu qua loa gật đầu: "Vâng vâng vâng."
"Yên tâm, nương nhất định sẽ sớm trừ khử nàng ta! Tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khi dễ Chiêu Chiêu của ta!"
Ánh mắt Tương Dương phu nhân sắc lạnh, tựa một mẫu thú bảo hộ con non.
Vân Chiêu siết chặt lòng bàn tay.
Yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ sớm trừ khử nàng ta! Nữ nhi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khi dễ nương của ta!