Phó Thời Vũ không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có khả năng là anh bị hoa mắt đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt anh rơi vào gương chiếu hậu trước mặt.
Hai người đàn ông to lớn trong gương đang dựa gần vào nhau, muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.
Yết hầu của Phó Thời Vũ giật giật, anh quay người nhìn ra ngoài cửa kính xe, cố gắng tìm thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, nếu không anh sẽ đập đầu vai anh mỗi một phút.
"À, đúng rồi bác tài, không cần đi bệnh viện."
Phó Thời Vũ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn người đang ngồi ở ghế lái trước mặt: "Anh tùy tiện tìm ga tàu điện ngầm gần đây rồi thả tôi xuống là được. Cảm ơn anh."
"Ga tàu điện ngầm?"
Chu Vân Sâm nghe vậy liền ôm chặt lấy Phó Thời Vũ, như sợ một giây anh sẽ biến mất ngay lập tức.
Chu Vân Sâm cau mày, khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ nhăn lại thành một quả bóng, "Sao em không về nhà mà lại muốn đi tới ga tàu điện ngầm?"
Phó Thời Vũ suy nghĩ một lúc, dựa trên những kinh nghiệm trước đây, có một câu trả lời luôn hiệu quả mà sẽ không khiến tra công nghi ngờ.
"Đi chuẩn bị một bất ngờ cho anh."
Ở phía bên kia, một thiếu gia nào đó cuối cùng cũng ngồi lên được chiếc Maybach bảy chỗ đen tuyền đã được chuẩn bị.
Vì khi ra khỏi nhà đã muộn nên cậu vừa lên xe liền kết nối cuộc gọi video với trợ lý.
"....Ngân sách này bị từ chối và mức tăng tối đa là 5%. Hãy nói với họ rằng đừng nghĩ đến 10% trừ khi mục tiêu hoàn thành cuối quý có tỷ lệ tăng thêm 30%."
Những đốt ngón tay thon dài trắng nõn gõ lên màn hình máy tính bảng, tiếng gõ lọc cọc rõ ràng vang vọng trong khoang xe trống trãi cùng với giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị.
"...Được, Chu tổng."
Màn hình treo ở ghế sau xe đang kết nối video từ xa.
Trong video, một người phụ nữ trẻ đeo kính cúi đầu ghi lại lời nói của anh và đưa ra câu trả lời.
"Ừm..."
Chu Bạc Vân trầm ngâm, tiếp tục lướt xuống các slide trên máy tính bảng.
Chu Bạc Vân càng nhìn về sau, những đường thẳng giữa lông mày dày của cậu trở nên sâu hơn.
"Mandy, giúp tôi điều tra một người."
Anh ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ trong màn hình.
Người phụ nữ sửng sốt một giây rồi mới phản ứng lại: "Chu tổng..."
Nhưng Chu Bạc Vân vội vàng dùng giọng điệu mạnh mẽ ngắt lời cô, "Trong năm phút nữa, tôi muốn có hết thông tin của anh ta!"
"Ừm."
Người phụ nữ nhìn anh, đẩy mắt kính, rõ ràng là đang kìm nén sự oán giận của mình.
"Chu tổng, theo Điều 1032 của Bộ Luật Dân sự nước ta, không có tổ chức hay cá nhân nào được quyền xâm phạm quyền riêng tư của người khác bằng cách do thám, xâm nhập, rò rỉ, v.v. mà không có sự cho phép của người đó. Những người vi phạm...."
"Tôi biết." Chu Bạc Vân nhéo sống mũi, ngắt lời cô lần nữa, "Cô không thể có biện pháp nào hợp pháp sao? Trang web của cựu học sinh, tài khoản mạng xã hội, v.v. đều được."
Người phụ nữ mím môi, cuối cùng cũng nhượng bộ: ".....năm ngày."
Chu Bạc Vân nghe xong lời này, khoé mắt khẽ giật một cái.
Với tốc độ điều tra một người như vậy, bạn có muốn tôi sa thải người phụ nữ này không?
"Năm mươi phút, không hơn nữa."
Năm mươi phút?
Người phụ nữ cúi đầu nhìn núi công việc trên tay, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đã mắn tên Chu Bạc Vân này máu chảy đầy đầu rồi.
Cô duỗi năm ngón tay ra, kiến quyết nói: "Ít nhất là năm giờ, nếu không, xin hãy để tôi đi."
Chu Bạc Vân gật đầu, đúng như hắn mong đợi.
"Được, tôi sẽ gửi tên người đó cho cô sau."
Lời của editor:
Thương chị! Nhiệm vụ điển hình của thư ký trong văn bá tổng.