Tần Tiểu Tiểu vừa mới bước ra khỏi toilet, Lâm Nặc liền tiến lên, chặn đường cô. Tần Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lâm Nặc, người đang đứng sát ngay trước mặt mình. Hắn mở miệng, giọng nói mang theo áp lực nặng nề:
“Tần Tiểu Tiểu, cô tốt nhất đừng dây dưa với anh trai tôi, anh ấy không thích hợp với cô.”
Ánh mắt Lâm Nặc đầy phức tạp, những suy nghĩ trong đó không ai có thể đọc được. Nhưng câu nói của hắn, lại như mũi dao đâm thẳng vào tim Tần Tiểu Tiểu.
“Ha ha, vậy ai mới thích hợp với tôi?”
Một cơn giận dữ không tên bùng lên trong lòng cô. Cô không thể phân biệt rõ đó là đau lòng, hay chỉ đơn thuần là nỗi thất vọng tột cùng. Cái cảm giác này thật sự khó chịu vô cùng.
Đối diện với những lời này của hắn, Tần Tiểu Tiểu chỉ muốn ngay lập tức lao đi dây dưa Lâm Kha, để cho hắn thấy thế nào mới gọi là "không thích hợp".
“Tần Tiểu Tiểu, nếu như anh trai tôi muốn tìm người yêu, nhất định sẽ chọn tiểu thư khuê các. Cô thật sự không thích hợp. Mà gia đình tôi cũng sẽ không đồng ý...”
"BỐP!"
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Lâm Nặc, cắt đứt lời hắn. Tần Tiểu Tiểu hung hăng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt rực lửa. Giọng nói của cô vang lên đầy thách thức:
“Lâm Nặc, anh nghe rõ cho tôi, tôi nhất định sẽ dây dưa với anh trai anh đến chết. Để anh ấy ngay cả cơ hội tìm tiểu thư khuê các cũng không có.”
Không đợi Lâm Nặc kịp phản ứng, Tần Tiểu Tiểu xoay người bỏ đi. Cô tức giận đến mức cả người run lên, cơn giận dữ trào dâng trong máu, gần như sắp phá tan l*иg ngực. Cô cần tìm một nơi để bình tĩnh lại. Không chút do dự, Tần Tiểu Tiểu bước nhanh về phía ban công ánh sáng lờ mờ.
“Lâm Kha, có phải anh thích Tiểu Tiểu không?”
Giọng nói nũng nịu của Hà Ngọc Mộng vang lên từ phía ban công. Tần Tiểu Tiểu đột nhiên dừng bước. Cô đứng sát mép cửa, ngạo nghễ lắng nghe đoạn hội thoại bên trong.
“Chuyện này liên quan gì đến cô?”
Lâm Kha trầm giọng đáp.
“Nhưng mà người Tiểu Tiểu thích là Lâm Nặc. Anh có thích cô ấy cũng chưa chắc cô ấy sẽ thích anh.”
Hà Ngọc Mộng lại bắt đầu gieo rắc những lời xấu xa. Tần Tiểu Tiểu cười lạnh, nắm chặt tay. Lâm Nặc và Hà Ngọc Mộng, hai người này đúng là cực phẩm. Vừa quay đầu đi đã tự động tìm đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Cô tránh ra một chút, không khí ở đây thật tệ, toàn là mùi nước bẩn.”
Lâm Kha không thèm đáp lời Hà Ngọc Mộng, thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta, chỉ nhíu mày vì cô ta đang chắn lối đi của hắn.
“Không đâu, em cảm thấy không khí rất tốt mà.”
Hà Ngọc Mộng cố giữ vẻ tươi cười, giọng điệu ngọt ngào như đang muốn nịnh nọt.
“Vậy thì mùi nước bẩn chính là từ trên người cô tỏa ra.”
Lâm Kha buông lời sắc bén. Tần Tiểu Tiểu không nhịn được cười khẽ. Cô bước vào ban công, ánh mắt lập tức nhìn thấy Hà Ngọc Mộng đang vịn tay lên lan can, mông hơi chu lên, chân mở rộng theo tư thế quyến rũ.
Cảnh tượng này làm cô muốn bật cười thành tiếng. Còn Lâm Kha, lúc này đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét. Tần Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm. Hà Ngọc Mộng vốn đã xấu hổ vì lời nói cay nghiệt của Lâm Kha, nay thấy Tần Tiểu Tiểu xuất hiện, sắc mặt càng thêm khó coi. Sự phẫn nộ và nhục nhã đan xen, khiến biểu cảm cô ta méo mó khó coi.
Tần Tiểu Tiểu tiến lên, nắm lấy tay Hà Ngọc Mộng, trước ánh mắt kinh ngạc của cô ta, mạnh mẽ đẩy ra xa. Giọng cô lạnh lùng:
“Đừng ở đây làm ô nhiễm không khí, Mộng Mông. Mũi của Lâm tổng không tốt dễ dị ứng lắm!”
Hà Ngọc Mộng che miệng, nước mắt dâng tràn trong hốc mắt. Cô ta xoay người, chạy ra khỏi ban công, muốn đi tìm Lâm Nặc khóc lóc kể lể.
Phía sau bỗng nhiên có một thân hình ấm áp áp sát vào cô. Lâm Kha mang theo mùi rượu nhàn nhạt, cúi đầu đem môi mỏng kề sát vào cổ Tần Tiểu Tiểu nỉ non:
“Vẫn là cô thơm nhất!”
Cả người Tần Tiểu Tiểu trong chớp mắt dựng lên như con nhím, toàn thân cứng đờ đến mức giống như xác sống. Đầu óc trống rỗng. Lỗ tai phiếm một mảng hồng. Trên mặt nóng ran như bị lửa đốt. Nửa ngày sau, cô mới hoàn hồn, lập tức nhảy khỏi phạm vi của Lâm Kha, run rẩy giơ tay chỉ vào hắn:
“Anh... Anh...”
Anh cái gì? Nói nửa ngày cô mới bật ra được bốn chữ:
“Anh lấy oán trả ơn!”
Không khí yên lặng vài giây. Bất ngờ, Lâm Kha bật cười to. Tiếng cười mạnh mẽ, vang vọng khắp ban công. Gương mặt tuấn mỹ của hắn tỏa sáng, như khiến cả trời đất cũng phải biến sắc. Sạch sẽ, lạnh lùng, lại mang theo nhè nhẹ gợi cảm. Khóe mắt hắn híp lại, cười ra cả nước mắt. Nếu hỏi vì sao hắn cười, có lẽ hắn cũng không biết.
Nhưng mà bộ dạng Tần Tiểu Tiểu chỉ trích hắn "lấy oán trả ơn" thực sự quá đáng yêu.
Ân ở đâu? Đuổi Hà Ngọc Mộng đi sao? Oán ở đâu? Là vì hôn cổ cô sao? Ha ha ha… thật buồn cười.
Tần Tiểu Tiểu đen mặt nhìn người đàn ông này… Vẫn còn đang cười… Biếи ŧɦái quá!
Tần Tiểu Tiểu đen mặt, không nói lời nào. Lâm Kha tuy đã ngừng cười, nhưng trên gương mặt hắn vẫn còn nét sung sướиɠ vừa được cười sảng khoái. Vu Tuấn vừa lái xe, vừa lén nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng tò mò muốn chết.
Rốt cuộc hai người này đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Kha rất ít khi có vẻ mặt thoải mái thế này. Còn Tần Tiểu Tiểu, cô ấy trước giờ vẫn luôn cẩn thận khi đối mặt với Lâm tổng, hôm nay lại dám trực tiếp bày ra sắc mặt đen thui thế kia...
Thật là hiếm thấy!
Đáng tiếc, dù Vu Tuấn có suy nghĩ thế nào, anh ta vẫn không thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Anh ta tuy IQ cao, nhưng EQ lại thấp thảm hại.
Ngày hôm sau, lúc quay phim tinh thần của Tần Tiểu Tiểu không tốt. Trong phân cảnh đào hôn, còn bị Hà Ngọc Mộng kéo mạnh ngã xuống đất, cả miệng đầy bụi.
Đang trong cơn mơ hồ cô bỗng nhiên tỉnh táo. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Hà Ngọc Mộng.
Hà Ngọc Mộng vừa mới bày ra vẻ mặt hả hê, chưa kịp vui mừng được bao lâu, đầu đã bị đạo diễn cầm kịch bản gõ mạnh một cú.
“Cô dùng sức như vậy làm gì? Té thì cũng phải là cô té, không phải để vai chính té. Lần sau cô còn kéo mạnh như vậy, tôi bắt cô diễn lại cảnh này đến khi nào được mới thôi!!”
Xung quanh có không ít người cười trộm. Dù cho Hà Ngọc Mộng đã đổi sang người đại diện mạnh hơn, nhưng những tấm ảnh chụp mất mặt kia đã lan truyền, vết nhơ vẫn là vết nhơ. Hơn nữa, đạo diễn nghiêm khắc với cô ta không chỉ vì muốn bộ phim có chất lượng, mà còn vì ông ta không ưa gì nhân cách của Hà Ngọc Mộng.
Hà Ngọc Mộng che đầu, vẻ mặt ủy khuất, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hận ý. Tần Tiểu Tiểu được nâng dậy, cô hờ hững liếc nhìn Hà Ngọc Mộng, sau đó liền nằm xuống ghế nghỉ. Vừa kéo tay áo ra, cô thấy trên cổ tay đã có vết thương đang rỉ máu, trợ lý vội giúp cô băng bó, vừa làm vừa bất bình nói,
“Hà Ngọc Mộng thật sự quá đáng! Nếu lần sau cô ta còn chơi xấu, em nhất định đánh cho cô ta sưng đầu!!”
Buổi chiều là cảnh cưỡng hôn giữa Khuất Thành Dã và Tần Tiểu Tiểu Hai người mặt đối mặt, không khí đặc biệt xấu hổ. Phải hôn thế nào đây? Có được quay tá vị không?
Kết quả NG hơn mười mấy lần, đạo diễn càng lúc càng sốt ruột, bực bội hét lên:
“Hai người diễn thật vào, còn cố kỵ cái gì? Không phải chỉ là đóng phim thôi sao?”
Lời này vừa ra, Khuất Thành Dã và Tần Tiểu Tiểu mặt mày cứng đờ, đỏ bừng, xấu hổ đến mức cả ánh mắt cũng không dám chạm nhau.
Lúc này, Tề Lộ đi tới, vỗ vai Tần Tiểu Tiểu, nói thẳng:
“Cảnh này muốn tốt thì phải diễn thật. Hai người đều không có kinh nghiệm, tá vị tìm hoài cũng không thấy, tôi xem đến mệt rồi đây này.”
Khuất Thành Dã từ lúc Tề Lộ xuất hiện liền im lặng nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa thâm tình. Chỉ tiếc, Tề Lộ hoàn toàn làm ngơ.
Tề Lộ cùng đạo diễn đều đã lên tiếng, cho dù không muốn cũng phải diễn thôi. Kết quả "diễn thật" còn thảm hại hơn. Môi còn chưa chạm vào nhau, cả hai đã cứng đờ. Đến khi thật sự chạm vào, vẫn không thể hiện được cảm giác cưỡng ép trong kịch bản. Đạo diễn tức giận đến mức ném thẳng kịch bản xuống đất.
Nhân viên trong phim trường cũng mồ hôi đầm đìa, xoa mặt bất đắc dĩ. Bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, mạnh mẽ như cơn gió lùa qua từng kẽ tai, khiến toàn bộ đoàn phim sững người.
“Để tôi thử xem!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, thì thấy tổng tài của tập đoàn Sơn Thủy, Lâm Kha.
Đậu má!
Sắc mặt đạo diễn lập tức biến đổi. Dù có kiêu căng đến đâu, gặp ông chủ lớn thì cũng phải nhún nhường. Tần Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông đang bước về phía cô, trong lòng gào thét cầu mong: Ông trời ơi, xin hãy cho sét đánh xuống ngay lúc này. Đánh ngất hắn đi!
“Lâm tổng, ngài… vừa rồi…”
Đạo diễn dè dặt hỏi.
“Đúng lúc tôi vừa đi ngang qua phim trường, liền ghé vào xem thử. Cảnh này không phải vẫn chưa quay xong sao? Tôi giúp Thành Dã làm mẫu một chút.”
Câu nói này vừa ra, mọi người đều chấn động. Đạo diễn có cảm giác không ổn, nhưng ngại thân phận của Lâm Kha, không thể từ chối. Dù sao thì…
Đạo diễn lén nhìn sang Tần Tiểu Tiểu, cô và Lâm Kha vốn dĩ đã dính tin đồn. Dù cho giữa hai người họ chưa thực sự có gì, nhưng chắc chắn cũng có gì đó mờ ám!
Thế nên, đạo diễn cắn răng chấp nhận:
“Đa tạ Lâm tổng.”
“Đạo diễn, tôi không ngô… ngô…!”
Không kịp nói hết câu, Tần Tiểu Tiểu đã bị Lâm Kha kéo mạnh vào lòng, ép sát vào tường. Cưỡng hôn ngay tại chỗ. Không ai kịp chuẩn bị, không ai kịp định thần.
Tần Tiểu Tiểu trừng lớn mắt, đối diện với ánh nhìn chứa đầy ý cười của Lâm Kha. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng Lâm Kha giam chặt cô trong vòng tay, lưỡi của anh nhanh chóng tiến vào, cuốn lấy lưỡi mềm của cô.
Cả đoàn phim đứng sững, hồn bay phách lạc.
Cảm giác này, như đang trôi nổi trên không trung. Tựa hồ một cơn gió lốc xoáy, kéo cô vào một thế giới nóng bỏng chưa từng có.
Cuối cùng, Lâm Kha nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, thầm thì bên tai:
“Là nụ hôn đầu tiên của em sao? Đúng là hợp với tôi.”
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô, lau đi chút mật nước còn sót lại.
“Nhớ kỹ hương vị này.”
Lâm Kha ung dung rời đi. Còn đôi chân Tần Tiểu Tiểu mềm nhũn, cô trượt dần theo bức tường, ngồi bệt xuống đất.
Ngây người vài giây. Bất chợt, cô siết chặt nắm đấm, gào lớn:
“Lâm Kha, cái tên khốn nạn này!!!”
Lâm Kha vừa rời khỏi phim trường, chợt nghe thấy tiếng hét lớn chấn động trời đất. Anh ta khẽ nhếch môi, cười khẽ một tiếng. Vu Tuấn quay đầu nhìn ông chủ của mình như nhìn thấy quỷ.
Hắn chưa từng thấy Lâm Kha, người luôn mang khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng lại cười như thế!
Ở phim trường, mọi người mang đủ loại biểu cảm khác nhau. Ngoại trừ Khuất Thành Dã với biểu cảm "thấy nhiều không trách", và Tề Lộ mang theo ý cười xem kịch vui, thì sắc mặt khó coi nhất thuộc về Hà Ngọc Mộng!
Cô ta không thể tin được, Lâm Kha thật sự thích Tần Tiểu Tiểu?
Người đàn ông bá đạo đến mức ông chủ Hoàng cũng phải nhượng bộ ba phần, lại thích Tần Tiểu Tiểu?
Không thể nào!! Cô ta tuyệt đối không tin!!
Đạo diễn nhanh chóng hoàn hồn, hô hào cả đoàn tiếp tục quay. Nhìn vào màn ảnh, cuối cùng Khuất Thành Dã và Tần Tiểu Tiểu cũng miễn cưỡng qua được cảnh cưỡng hôn.
Nhưng mà đạo diễn âm thầm thở dài. Vẫn là cảnh cưỡng hôn của Lâm Kha với Tần Tiểu Tiểu đầy cảm giác hơn.
Cảnh quay của Khuất Thành Dã và Tần Tiểu Tiểu chỉ có thể gọi là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Buổi tối, Tần Tiểu Tiểu nằm trên giường, tức giận đến mức đấm mạnh vào gối để trút giận.
Kiếp trước, cô đã trao nụ hôn đầu cho Lâm Nặc. Kiếp này, cô lại bị Lâm Kha cướp mất. Nghĩ mà tức điên!! Làm sao cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của hai anh em nhà họ Lâm đây?
Cô nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Lâm Kha: “Còn có lần sau.”
Còn có lần sau! Nghĩ đến đây, cô ôm đầu tuyệt vọng.
Trốn được không? Không thể! Hắn là ông chủ của cô. Cô còn phải ôm chân hắn để tồn tại trong giới giải trí. Nhưng mà nếu như quan hệ thay đổi, chẳng phải sẽ rất phiền toái sao?!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Kha có rất nhiều bạn trai, hắn nghiêm túc bao giờ chưa?
Đúng rồi! Hắn thích đàn ông! Hắn… chắc chắn đang đùa giỡn với cô!
Chỉ là một trò đùa dai thôi!
Đúng không? Đúng không?
Tần Tiểu Tiểu vật vã trong suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng mệt quá mà ngủ thϊếp đi.