Thực ra trước đây cậu từng đi học mẫu giáo.
Nhưng vì họ hàng thay nhau chăm sóc cậu, hết ở nhà người này vài tháng lại chuyển sang nhà người kia vài tháng, một số địa chỉ nằm ở các quận khác nhau vì vậy việc đưa đón trở nên phiền phức.
Dù sao không đi mẫu giáo cũng chẳng sao, họ hàng không muốn bị làm phiền nên nhanh chóng đạt được thỏa thuận, còn tiết kiệm được một khoản học phí.
Chính vì thế, cơ hội để cậu nói chuyện cũng ít đi, dẫn đến khả năng giao tiếp càng kém hơn.
Rất nhiều chuyện, rất nhiều lời nói, trong lòng cậu hiểu nhưng không biết diễn đạt sao cho đúng, đôi lúc còn bị đảo lộn thứ tự câu từ, khiến người khác cảm thấy cậu có vẻ chậm chạp và vụng về.
Nhưng điều này lại vô tình hợp với cái tên của cậu, toát lên một vẻ ngây ngô dễ thương khiến người ta không khỏi thương mến.
Hồi đó giữa rất nhiều đứa trẻ, chính gương mặt nhỏ nhắn này đã lọt vào tầm mắt của Lăng Nguyệt, chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đã quyết định chọn cậu.
“Đúng vậy, con sẽ ở đây.” Lăng Nguyệt vuốt mái tóc xoăn mềm mại của cậu, mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian con ở đây, dì sẽ chăm sóc con.”
Lý do Lăng Nguyệt chú ý đến cậu rất đơn giản, đó là cô dự định để cậu đóng vai phụ trong bộ phim tiếp theo của mình.
Còn việc đưa cậu về nhà ở là vì cô phát hiện hoàn cảnh gia đình cậu phức tạp, họ hàng đều không muốn gánh vác chi phí phát sinh thêm cho cậu.
Lăng Nguyệt tin chắc Bùi Mạn Mạn là người phù hợp nhất cho vai diễn này nên không muốn thay đổi quyết định.
Trong lòng cô cũng cảm thấy thương xót trước hoàn cảnh đáng thương của đứa trẻ, cuối cùng quyết tâm đón cậu về xem như là tạo cơ hội để làm quen trước, tiện cho việc quay phim sau này.
Tuy nhiên ngoài những lý do đó, Lăng Nguyệt còn có một toan tính lớn hơn — đó là vì Lục Thời Kỳ.
Cô bận rộn với sự nghiệp diễn xuất quanh năm, hiếm khi có thời gian quan tâm đến gia đình.
Chồng cô là một ông trùm trong giới kinh doanh còn bận rộn hơn.
Hai vợ chồng ít khi gặp nhau khiến thời gian dành cho con cái lại càng ít ỏi.
Lục Thời Kỳ, đứa con duy nhất của họ, cũng là cậu chủ nhỏ cao quý nhất của nhà họ Lục, từ nhỏ đã sống trong sự nuông chiều hết mực.
Vì ít được trực tiếp chăm sóc, Lăng Nguyệt luôn cảm thấy áy náy, nên đối với Lục Thời Kỳ, cô vô cùng cưng chiều, gần như muốn gì được nấy, chưa từng một lần tỏ thái độ nghiêm khắc.
Đến khi cô nhận ra điều gì đó không ổn thì Lục Thời Kỳ đã trở thành một cậu nhóc tính tình tồi tệ, nóng nảy, lại cực kỳ kiêu ngạo và tùy hứng.
Lần này nhân cơ hội, cô muốn để Lục Thời Kỳ sống chung và làm quen với những đứa trẻ khác, đồng thời dạy cậu nhóc cách chăm sóc người khác và không được lúc nào cũng đặt mình làm trung tâm.
Xét từ góc độ này, có vẻ như cô hơi tàn nhẫn với Bùi Mạn Mạn, biến cậu thành một kiểu “thú cưng” để bầu bạn trong gia đình. Nhưng—
Nhìn bộ quần áo cũ không vừa vặn trên người cậu, đôi giày bông bẩn thỉu cùng những ngón tay sưng đỏ vì tê cóng trông giống như củ cà rốt nhỏ —
Với cậu bé này, được cô lựa chọn và ưu ái đã đủ để trở thành một ký ức quý giá trong cuộc đời rồi.
Nếu Lục Thời Kỳ có thể vui vẻ sống chung với cậu, thay đổi được tính cách xấu thì về sau cô sẽ hỗ trợ thêm cho cậu, ít nhất để cậu có thể học xong đại học một cách suôn sẻ.
Nghĩ như vậy, Lăng Nguyệt cảm thấy không còn gánh nặng trong lòng.
Dù sau này hai đứa trẻ không hợp nhau thì cô cũng đã trao cho Bùi Mạn Mạn cơ hội được diễn xuất và trong thời gian này cô sẽ đích thân chăm sóc cậu.
“Dì đã chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi, để dì dẫn con đi làm quen với nơi này, được không?”
Bùi Mạn Mạn chăm chú lắng nghe Lăng Nguyệt nói, đôi mắt nhìn thẳng vào cô không chớp lấy một lần.
Cậu vẫn cảm thấy như đang mơ, mọi thứ thật không thực tế.
Một lúc lâu sau, khi cuối cùng cũng định thần lại và chuẩn bị gật đầu đồng ý thì bụng cậu đột nhiên không đúng lúc phát ra một chuỗi âm thanh “ục ục” dài.
Cậu đói bụng rồi.
Bữa sáng chỉ có một quả trứng luộc và hai chiếc bánh bao nhân kem nhỏ.
Thực tế, cậu chỉ ăn được một chiếc bánh bao nhỏ, phần còn lại đều bị anh họ ở nhà chú thím giành mất.
Khi lên xe, cậu còn bị nhiều loại đồ ăn vặt hấp dẫn dụ dỗ, mà cố gắng chịu đựng đến giờ này đối với một đứa trẻ mới năm tuổi như cậu đã là điều không dễ dàng gì.
Bùi Mạn Mạn ngượng ngùng cúi đầu, có chút ghét bỏ âm thanh phát ra từ bụng mình.
Nhưng Lăng Nguyệt lại thấy cậu rất đáng yêu.
Sau khi nhận ra đó là âm thanh gì, cô mỉm cười hỏi: “Đói bụng rồi phải không?”
“……”
Bùi Mạn Mạn càng thêm xấu hổ.
Cậu cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó, lẽ ra cậu không nên đói bụng vào lúc này.
Nhưng Lăng Nguyệt lại rất dịu dàng, dịu dàng hơn tất cả những người thân đã từng chăm sóc cậu.
Cô không hề tỏ ra khó chịu, cũng không nói những lời trách móc rằng cậu giống như một đứa trẻ đói khát chỉ biết xin ăn.
Cô chỉ nói: “Còn một chút nữa mới đến bữa trưa. Ăn đồ ăn vặt bây giờ thì không tốt lắm… Mạn Mạn, con có ăn trứng không? Ăn tạm hai quả trứng nhỏ nhé được không?”
Bùi Mạn Mạn vội vàng nói: “Con… con không ăn!”
Nghe qua có vẻ như cậu không thích trứng và không muốn ăn trứng.
Nhưng điều Bùi Mạn Mạn thực sự muốn nói là cậu không đói, cậu không cần phải ăn trứng.
Lúc đầu Lăng Nguyệt không hiểu: “Vậy con muốn ăn gì nào?”
Bùi Mạn Mạn càng cuống hơn: “Con… con không đói!”
“……”
Lăng Nguyệt liền hiểu ra.
Suýt chút nữa cô đã hiểu lầm cậu bé trước mặt.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy thương xót.