Cầu Nam Phụ Mấy Anh Bình Thường Chút

Quyển 1: Mạt thế - Chương 15: Lần sau anh phối hợp xíu nhé (3)

Giản Hiểu Chi hiểu rồi nên gật đầu đồng ý, có vẻ như trong thời gian này cô lại phải lên tầng để ngủ nhờ.

Tuy nhiên rất tiếc, những ngày tiếp theo Đoạn Uyên không cho cô cơ hội ngủ nhờ nữa, bất kể cô gõ cửa bên ngoài như thế nào, cánh cửa phòng thí nghiệm cũng không mở ra cho cô.

Như thể tối hôm đó cô thực sự đã làm phiền anh.

Giản Hiểu Chi rất khó hiểu, chẳng lẽ mình thực sự có thói quen nói mớ? Cũng chẳng nghe ai nhắc đến.

Dù sao đi nữa, chất lượng giấc ngủ của cô đang giảm sút nhanh chóng, về cơ bản là chưa bao giờ ngủ ngon, lúc nào cũng thâm quầng mắt như sắp đột tử.

Vì vậy cô quyết định ngâm mình trong bồn nước nóng, thư giãn cơ thể căng thẳng để dễ ngủ.

Dù sao thì Đoạn Uyên cũng không để ý đến cô, Giản Hiểu Chi chạy một mạch đến cuối hành lang bên phải tầng ba, quả nhiên có một phòng tắm, có bồn tắm, vòi hoa sen và khăn tắm.

Lâu lắm rồi mới thấy những thứ này, cô có cảm giác như cách biệt một thế giới.

...

Khi tiếng còi báo động vang lên từ tầng ba, sắc mặt của đám quái vật thay đổi đột ngột.

“Tiến sĩ lại phát bệnh rồi sao?!”

“Xong rồi, xong rồi!” Một con quái vật toàn thân phủ lông trắng sợ đến mức lông dựng đứng, rụng vài sợi, nó xòe cánh vội vàng bay vào phòng của mình.

Ưng Mậu tỉnh dậy khỏi trạng thái ngủ, chạy đến trung tâm điều khiển ở tầng một và tầng hai, dùng loa phát thanh thông báo: “Mời mọi người nhanh chóng trở về phòng của mình, trước khi tiếng báo động tắt, không được tự ý đi lại.”

Tất cả quái vật đang đi lại hoặc tán gẫu trong hành lang và sân trống đều nhanh chóng lao về phòng mình với tốc độ nhanh nhất, cửa phòng đóng lại, viền sáng chuyển sang màu đỏ, bảo vệ những quái vật bên trong, ngay cả Thụ Cơ ít khi về phòng cũng vội vàng thu tóc lại trở về chỗ ở của mình.

Tầng một và tầng hai lập tức trở nên trống trải và yên tĩnh, không ai dám phát ra một tiếng động nào nữa, thậm chí còn nín thở trong phòng.

Bầu không khí kỳ lạ, cảm giác đông cứng gần như hóa thành vật thể.

Trong phòng thí nghiệm ở tầng ba, khắp sàn nhà đều là một mớ hỗn độn, các dụng cụ màu bạc nằm rải rác, các ống nghiệm vỡ vụn trên sàn, đủ loại thuốc thử ở khắp mọi nơi, có loại bị oxy hóa bốc cháy, có loại ăn mòn sàn nhà và tường, có loại tạo thành sương độc.

Người đàn ông đứng giữa đống hỗn loạn đó, đôi mắt màu trà nhạt giờ bị sắc đỏ che phủ, những mạch máu trên người anh nổi lên cứng ngắc, lộ rõ trên cổ và mu bàn tay, trông đầy vẻ hung tợn.

Anh đá tung cánh cửa phòng thí nghiệm.

Đoạn Uyên từng bước đi ra ngoài.

Biểu cảm bệnh hoạn, sát khí không hề che giấu.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn tầng một của viện nghiên cứu mở ra, một con quái vật tên là Sài Hựu Mục, toàn thân đầy mắt kép bắt được ba con người trở về.

Sài Hựu Mục vừa bước vào viện nghiên cứu đã phát hiện ra tình hình không ổn, cảm giác nguy hiểm đến chết chóc ập đến, hơn nữa tầng một và tầng hai không có một bóng quái vật nào.

Một người bị trói run rẩy hỏi: “Đây là viện nghiên cứu quái vật sao? Sao không thấy quái vật nào hết vậy?”

Một người bạn đồng hành khác thì chân run lẩy bẩy: “... Không, cậu, cậu xem... Lầu ba có vẻ có người.”

Sài Hựu Mục cứng đờ tại chỗ không dám cử động, nó kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở hành lang lầu ba, Đoạn Uyên chĩa một khẩu súng bạc về phía nó, từ từ giơ lên.

Khẩu súng bạc dưới ánh sáng lộ ra cảm giác lạnh lẽo.

Nòng súng chĩa thẳng vào trái tim của Sài Hựu Mục.

Tim nó như ngừng đập.

“A a a ——”

Ba nhân loại bị trói dưới đất không ngừng vùng vẫy, liều mạng giãy giụa, bọn họ đều từng phục vụ trong quân đội, từng vung dao luyện súng, hưng chưa bao giờ cảm nhận nỗi kinh hoàng đến thế dưới họng súng.

Bởi vì bọn họ đều biết, khẩu súng bạc của tiến sĩ trong lời đồn, không chỉ đơn giản là khiến người ta chết.

Khi viên đạn lên nòng, mọi thứ như ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên, một giai điệu loáng thoáng, dài và nhẹ nhàng vang lên từ phía cuối hành lang bên phải tầng ba.

Ngón trỏ của Đoạn Uyên đang bóp cò súng khựng lại, biểu cảm dần có chút thay đổi, dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cũng khôi phục một tia tỉnh táo.

Đang lúc Sài Hựu Mục không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cho rằng mình chắc chắn sẽ chết thì thấy người đàn ông khiến nó sợ hãi kia từ từ hạ súng xuống.