Giản Hiểu Chi hiểu lầm anh lại đang lề mề, tuy nói lực anh bóp cổ cô không quá mạnh, chỉ là nhấc cô lên nhưng cô vẫn cảm thấy tư thế này không thoải mái, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều tập trung vào cổ.
Đời người ngắn ngủi, nhất định phải để bản thân sống ở tư thế thoải mái nhất, Giản Hiểu Chi bắt đầu hành động.
Đoạn Uyên tưởng rằng cuối cùng cô cũng sợ hãi sắp vùng vẫy, ai ngờ cô lại đưa hai tay lên vai anh, cơ thể cọ xát lên trên, nâng chân quấn lên eo anh.
Đoạn Uyên: “?”
Trọng lực của bản thân chuyển sang cho người khác chịu, Giản Hiểu Chi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sắp chết rồi thì còn quan tâm gì đến tư thế có ái muội không, thoải mái là quan trọng nhất.
Cô còn đổi vị trí tự hỏi vỗ vỗ vai anh, tỏ vẻ thông cảm: “Nếu anh định ra tay, dùng một tay thì không tiện đâu, bây giờ anh có thể thả tay phải ra rồi, tư thế này của tôi chắc chắn sẽ không ngã xuống đâu.”
Đúng kiểu “leo lên đầu lên cổ”, còn leo cao hơn nửa cái đầu.
Giản Hiểu Chi có thể cúi đầu nhìn anh, góc nhìn này, cô rất hài lòng.
Đoạn Uyên: “......”
Anh dường như bị tâm trạng ung dung của cô làm cho nhất thời cứng họng.
Đùi cô vòng quanh eo săn chắc của anh, làn da kề sát chiếc áo blouse trắng càng tôn lên đôi chân trắng trẻo xinh xắn thon thả của cô.
Nhưng không khí giữa họ hoàn toàn không chuyển sang ái muội gì cả.
Đoạn Uyên nheo mắt, đang định nói gì đó thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Cốc cốc cốc ——” Giọng nói của Ưng Mậu truyền đến: “ Tiến sĩ, anh ở đây chứ?”
“Chuyện gì?”
“Hết dịch dinh dưỡng rồi, anh xem...”
“Biết rồi.”
Một lát sau, cửa mở, Đoạn Uyên và Giản Hiểu Chi lần lượt đi ra.
Lợi dụng lúc Đoạn Uyên không chú ý, Ưng Mậu ra hiệu với Giản Hiểu Chi, ý bảo cô mau chóng rời đi.
Giản Hiểu Chi hiểu ý đi xuống cầu thang, thấy Đoạn Uyên không mở miệng ngăn cản, Ưng Mậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Uyên liếc xéo một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu bắt đầu quản chuyện bao đồng rồi sao?”
Anh hơi rũ mí mắt, khi ánh mắt nhìn sang có một loại áp lực vô hình, toàn thân Ưng Mậu suýt dựng hết cả lông.
“Cô nhóc này rất thú vị mà?” Ít nhất có thể làm cho tầng này có thêm chút sức sống, nửa câu sau Ưng Mậu không dám nói.
Đoạn Uyên không nói gì.
“Tiến sĩ thực sự định gϊếŧ cô nhóc sao?”
Anh không trả lời.
***
Viện nghiên cứu có hai nơi có thể đi lên xuống bằng cầu thang, nằm ở hai phía đối diện.
Giản Hiểu Chi xuống cầu thang ở phía bên kia, xa phòng cô hơn, nhưng lại đi ngang qua khu vực tầng hai với những dây leo tạo thành thác nước.
Đi đến gần, Giản Hiểu Chi mới phát hiện ra đó là một người phụ nữ xinh đẹp, cô nàng ngồi tựa lưng vào lan can, nhưng tóc lại là cây leo, càng ra phía ngoài càng to lớn hơn, toàn bộ lan can bị dây leo phủ kín, rủ xuống tạo thành cảnh tượng như thác nước, đổ thẳng xuống tầng một.
“...” Giản Hiểu Chi chỉ muốn hỏi cô nàng, đầu nặng không.
“Ồ? Con người?!” Thụ Cơ nhìn cô: “Cô có thể trở về từ chỗ quái vật ở tầng ba sao?”
Trong lòng Giản Hiểu Chi thấy kỳ quái, rõ ràng Đoạn Uyên ở đây trông giống con người nhất, nhưng không ít quái vật lại thì thầm gọi anh là quái vật.
Quái vật gọi người khác là quái vật nghĩa là sao?
Thấy con quái vật này có vẻ dễ nói chuyện, Giản Hiểu Chi cũng không vội về phòng, bèn ngồi xuống bên cạnh cô nàng: “Tôi nhớ hình như cô tên là Thụ Cơ?”
Ngày đầu tiên đến, Giản Hiểu Chi nghe khổng lồ bùn Nick gọi cô nàng như vậy.
Thụ Cơ nói: “Đúng, cô tên gì?”
Giản Hiểu Chi nói tên mình, lại trò chuyện với cô ta vài câu, hỏi cô ta tại sao lại thành ra thế vậy.
“Rất lâu trước đây, khu vực nơi tôi sống bị ô nhiễm nặng, nhiều loài thực vật dị hóa, chúng tàn sát lẫn nhau, còn ăn cả chim muông và thú dữ, xung quanh tôi có rất nhiều con người chết, máu của họ thấm vào rễ cây của tôi, tôi hấp thụ chúng, dung hợp gen của chúng nên mới trở thành như bây giờ.”