Quyến Rũ Thái Tử Bệnh Kiều

Chương 15

Cung Dật vẫy tay về phía bọn họ: “Muội dẫn cô bé trở về đi, ta sẽ nghĩ cách.”

Thiên thanh lập tức trở nên vui vẻ: “Vậy là huynh đã đồng ý rồi.”

Cung Dật mở mắt ra nhìn nàng: “Nếu không đồng ý thì muội có để ta yên sao?”

Thiên Thanh cười hì hì kéo Tiết Nghi lại nói: “Bồng Bồng mau cảm ơn huynh ấy đi.”

Tiết Nghi dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn hắn, nỗi sợ trước kia không biết đã bay đi mất từ lúc nào.

Cô bé chấp hai tay trước ngực, lắc lắc thân thể nhỏ bé của mình, chu môi nói: “Cảm ơn thái tử ca ca, thái tử ca ca thật tốt, muội rất thích huynh.”

Lời nói của nàng giống như mật ngọt rót vào tai hắn.

Cung Dật cong khóe môi hỏi: “Hết sợ ta rồi à?”

Tiết Nghi chớp đôi mắt xinh đẹp: “Muội không có sợ huynh nha.”

“Thật không?”

“Thật mà, hài tử không bao giờ nói dối đâu.”

“Trở về đợi ca ca của ngươi đi.”

Thiên Thanh nắm tay Tiết Nghi, bọn học vừa đi khỏi cung điện vừa nói: “Thấy chưa, huynh trưởng của tỷ rất tốt có phải không?”

Cô bé gật đầu: “Vâng ạ, siêu tốt luôn.”

Nàng ấy bật cười, tiến sát vào bên tai của cô bé nói: “Muội có để ý không, muội là người duy nhất được gọi huynh ấy là ca ca đấy.”

“Nhớ lần trước Mẫn Mẫn gọi huynh ấy là huynh, xưng bản thân là muội, huynh ấy đã tức giận không?”

“Vậy mà hôm nay huynh ấy không tức giận với muội, chứng tỏ huynh ấy rất thích muội đấy.”

Tiết Nghi cũng nhớ tới ngày hôm đó, ngạc nhiên ồ lên một tiếng.

Nửa tháng sau, ca ca của nàng thật sự đã trở về.

Tiết Nghi mừng rỡ chạy ra: “Ca ca.”

Nam nhân cúi người đón lấy cô bé rồi bé lên: “Bồng Bồng, ca ca về rồi.”

Lúc y rời nhà, Tiết Nghi chỉ mới được hai tuổi, không ngờ bây giờ muội muội đã lớn như vậy rồi

Tiết phu nhân không tin được, từ trong nhà chạy ra: “Bình nhi, con về rồi.”

Tiết Bình gật đầu, bằng xương bằng thịt đứng trước mặt bà: “Nương con về rồi.”

Bà mừng rỡ ôm lấy con trai, vẫn không tin được y thật sự đã trở về: “Con về rồi, hu… hu.”

“Có phải mẫu thân đang nằm mơ không, nhi tử của ta thật sự đã trở về.”

Tiết Nghi lên tiếng: “Nương, ca ca thật sự đã về, không phải mơ đâu.”

Buổi tối, cả nhà bọn họ cùng nhau quây quần ăn một bữa cơm đoàn viên.

Đến khuya, Tiết phu nhân đã đưa Tiết Nghi đi ngủ.

Chỉ còn hai cha con bọn họ ở lại, Tiết lão gia vỗ vai con trai, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Về là tốt rồi.”